Chúc Vãn cũng cảm giác được anh có gì đó không đúng lắm, trái tim đập không ngừng, gương mặt cũng nóng lên, dường như có ai đó đã cho cô gái nhỏ một chút dũng khí nên ánh mắt Chúc Vãn ướt át, cô cũng không lui bước mà đánh bạo nhìn anh, cảm xúc rõ ràng nên Chu Ngộ Thần hít sâu một hơi.
Đang định cúi đầu thì lại có rất nhiều người bên đường không chú ý hành lý của hai người nên đã đụng vào Chu Ngộ Thần. Thiếu niên như tỉnh trong giấc mộng, anh bèn cắn chặt răng nuốt nước miếng, nghiêng đầu thầm mắng con mẹ nó rồi quay đầu cười với Chúc Vãn, vỗ vỗ gương mặt cô.
"Cẩn thận chút nhé, ông đây phải đi rồi."
Chúc Vãn nhẹ nhàng gật đầu, đến lúc hết thời gian thì Chu Ngộ Thần mới ngượng ngùng rời đi.
Chúc Vãn ngồi dựa vào cửa sổ, xe lửa vang lên tiếng "ầm ầm" không ngừng lại, cô lẻ loi đi đến thành phố Hoành một mình, hai tháng sau lại ngồi xe lửa về nhà.
Nhưng lần này lên xe lửa, cô lại được thiếu niên mà cô yêu thầm một năm đưa đón, chính khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình là người con gái may mắn nhất trên đời.
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT