Sau khi ra khỏi cửa, mới đi được vài bước thì đằng sau tiếng chuông của xe đạp vang lên không ngừng. Chúc Vãn tưởng mình đi nhầm bên, bèn đi đến ven đường.
Tiếng chuông vẫn không dừng lại.
Không hiểu vì sao nên cô đành quay đầu lại nhìn, thì thấy người thiếu niên quen thuộc mặc quần áo nghiêm chỉnh, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra áo thun màu trắng bên trong, còn ở trên đầu là mũ tập huấn màu xanh lục, vành nón ở trên mặt rũ xuống tạo thành một bóng râm. Đôi chân dài đáp xuống đất, đôi tay tùy ý, lộ ra một nụ cười vô lại, còn có vài phần lười nhác, bộ quần áo đứng đắn cũng không che hết được sự vô pháp vô thiên phát ra từ người anh.
"Ồ."
Ồ cái quỷ gì chứ, không ngủ cho nên mặt trời lên cao mới không chịu rời giường. Hôm anh phá lệ dậy sớm, còn không cho tài xế ở Chu gia chở mình đi đến trường mà lại đạp xe đến tiểu khu mất tận hai giờ. Tới tiểu khu rồi lại đợi thêm một giờ nữa, vất vả lắm mới thấy cô nhóc anh vốn tâm tâm niệm niệm mong chờ ra khỏi cửa.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần mặc quần áo tử tế, thiếu niên cao một mét tám mấy, thân hình cao lớn trưởng thành, bộ rộng nhất của nhà trường ở trên người anh cũng trở nên nhỏ đi, quần cũng không đủ dài, để lộ mắt cá chân. Cô gái nhỏ nhìn anh rồi lại nhìn chính mình, đúng là không so sánh thì không có đau thương.
"Như vậy đi, cho cậu đi nhờ xe đó, tuy chỉ có hai bánh xe nhưng lực đùi tôi rất khỏe." Chu Ngộ Thần duỗi tay lấy cặp xách của Chúc Vãn, lại bổ sung thêm một câu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT