"Thật sự là mây sao?" Trương Trì đẩy cửa sổ ra muốn chứng thực, trong phút chốc, tia sáng trắng chói mắt tràn vào trong phòng.

Hai người trong phòng chấn động đến mức hoàn toàn không mở mắt ra được.

Quyển sách hướng dẫn trên tay Trương Trì rơi xuống sàn nhà kêu cái 'Xoạch'.

Ánh sáng trắng lập lòe, những dòng chữ trên giao diện như trở nên sống động, chen lấn lao vọt lên không trung, càng lúc càng nhiều, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng, bao vây lấy Tống Từ và Trương Trì......

【Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 30 giây!】

Một cơn đau nhói từ sâu trong tâm trí cậu truyền đến, như thể một chiếc đinh xuyên qua thái dương và trực tiếp xuyên qua thuỳ đảo lưng sau [1], đau đến mức thấu tim thấu xương, cơ thể của Tống Từ chấn động, ôm đầu đột nhiên ngồi dậy.

Cậu thở hổn hển, đưa tay ra sờ quanh trán và thái dương mấy lần nhưng đều không chạm vào vết thương.

【 Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 20 giây! 】

Một âm thanh điện tử kỳ lạ có thứ tự vang lên. Tần suất cố định và các âm đuôi đều cùng một giai điệu, giống như một con robot trong một bộ phim khoa học viễn tưởng thời kỳ đầu nào đó, máy móc và cứng nhắc.

Vụ nổ?

Tống Từ xoa xoa trán nhìn xung quanh, đây là một căn phòng màu trắng kỳ lạ, từ sàn nhà, vách tường cho đến trần nhà dường như đều được làm bằng kính sơn màu vuông vắn màu trắng sữa.

Trong phòng trống không, giường, bàn vẽ, con robot quét dọn mới mua của cậu, bao gồm Trương Trì, đều đã biến mất.

Chỉ còn lại một thùng Coca, chiếc hộp mà cậu đã cầm trên tay khi nãy.

Cậu muốn sờ điện thoại gọi cho Trương Trì, nhưng phát hiện trong túi trống không, lúc đi mở cửa đã thuận tay ném điện thoại trên giường rồi.

Tống Từ chà xát sàn nhà bằng đôi dép Pikachu trên chân, loại kính này nếu nổ tung, chỉ cần mảnh vỡ nhỏ là có thể đâm chết người.

Cần phải tìm ra cách để thoát khỏi đây trước khi nơi này nổ tung, sau đó đi tìm Trương Trì. Cậu chống sàn nhà đứng lên đi về phía vách tường.

【 Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 10 giây! Vui lòng nhanh chóng nhập mật mã! 】

Mật mã? Chẳng lẽ là mật mã cửa? Tống Từ nhíu mày vỗ mạnh vào tấm kính trên tường, cố gắng tìm kiếm cửa ra vào, nhưng hai mảnh liên tiếp không có phản ứng gì, khi cậu gõ vào mảnh chính giữa, tấm kính đột nhiên sáng lên như màn hình.

Bên trên xuất hiện một hàng chữ đỏ chói mắt, 【 Vui lòng nhập mật mã chính xác để mở cửa: 】

Phía dưới là 3 đẳng thức kỳ lạ.

Dòng đầu tiên vẽ một biểu tượng chibi, trông vừa giống con dao găm (匕首) vừa giống con dao ngắn (短刀), đằng sau viết 【=3】(🗡= 3)

Dòng thứ hai vẫn là biểu tượng kia, chỉ là số lượng biến thành hai cái, đằng sau viết 【=4】(🗡🗡= 4)

Dòng thứ ba số lượng biểu tượng kia thành ba cái, đằng sau sau viết 【=5】(🗡🗡🗡= 5)

.

Dòng thứ tư vẽ bốn cái biểu tượng, đằng sau viết 【= mật mã mở cửa  】(🗡🗡🗡🗡= ?)

"Ầm ầm!"

Tống Từ vừa đọc xong đề bài thì căn phòng đột nhiên rung chuyển dữ dội khiến cậu choáng váng.

Cậu vươn tay chống lên vách tường, trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ là phòng khác nổ tung sao?

Tống Từ nhớ tới người ngã xuống đất máu me be bét trước mặt mình hai ngày trước, lúc ấy anh ta nói mật mã sai rồi, chẳng lẽ chính là ý này sao?

【 Tinh, thời gian còn lại cho vụ nổ, 5 giây! Vui lòng nhanh chóng nhập mật mã! 】

Kèm theo âm thanh điện tử, căn phòng lập lòe ánh sáng đỏ chói mắt như đèn cảnh báo, quấy nhiễu khiến người ta hoang mang.

Tống Từ chạm vào vành chiếc mũ lưỡi trai ở sau gáy để trấn tĩnh tinh thần, hít một hơi thật sâu viết nhanh số '7' lên màn hình.

Xung quanh yên tĩnh, ánh sáng đỏ nhấp nháy và không khí dường như cũng đọng lại như thể chúng đã biến thành vật thể thật.

Tống Từ nhìn vào màn hình trước mặt với vẻ chắc chắn.

【 Tinh, mật mã chính xác, chào mừng người chơi mới tiến vào khu trò chơi số 233. 】

Âm thanh điện tử cuối cùng cũng vang lên, tấm kính như màn hình cũng mở ra như cánh cửa, Tống Từ đưa tay cầm lấy hộp Coca, lê dép bước ra ngoài.

Bên ngoài căn phòng là một không gian trống rỗng dị thường, ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều. Không có gì gần đó, hơn vài chục bước chân, sương mù dày đặc như ngọn đồi câm lặng. Cậu quay lại lần nữa, nhưng thậm chí còn không thể nhìn thấy lối vào phòng.

"Đàn anh! Em tìm được anh rồi." Trương Trì đột nhiên xông ra từ một bên .

"Em cũng bị nhốt vào phòng sao?" Tống Từ nhìn từ trên xuống dưới, thấy trên người Trương Trì không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, cậu sẽ không thể giải thích với Kỳ Hoan.

"Đúng vậy, bảo em nhập mật mã mở cửa." Trương Trì giống như chú chó tìm được chủ nhân, bộ dạng cao lớn đáng thương lại bất lực. Cậu ta trước tiên đụng hai cái lên bả vai Tống Từ, rồi mới tố khổ nói, "Đề bài thật biến thái, có một bức ảnh chụp một cây ngô trên đó, phía dưới viết ba con số '15', '16', '17', sau đó bảo em chọn xem cây ngô trên bức ảnh có bao nhiêu hàng. Em học thể dục chứ đâu học toán học đếm."

Tống Từ:..................

Toán học cũng không phải chỉ học đếm được chứ! Nhưng mà đáp án rất đơn giản, 16.

Trương Trì nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của Tống Từ, tự giác cầm lấy hộp Coca trong tay cậu, tiếp tục nói, "Cuối cùng, em bất chấp tất cả tùy tiện chọn số 16."

Tống Từ vỗ vỗ bả vai Trương Trì, vận may tốt đấy.

"Đàn anh à!" Đôi mắt một mí của Trương Trì đột nhiên mở to, lo lắng nhìn chằm chằm sau lưng Tống Từ.

"Làm sao vậy?" Tống Từ sau cổ cứng đờ, hô hấp cũng trầm trọng nửa phần.

"Nơi này vậy mà không có cái gì hết."

Tống Từ:..................

Cậu có thể nói chuyện bình thường được hay không, dọa người ta sợ chết khiếp.

"Khu trò chơi số 233 rốt cuộc là chỗ quái nào vậy?" Trương Trì dùng lòng bàn tay gõ vào màn hình đen trên điện thoại, điện thoại của cậu đang ở trên người, nhưng kỳ lạ là nó tự động tắt máy, làm thế nào cũng không bật lên được.

Tống Từ lắc lắc đầu, cậu cũng không có manh mối. Trước mặt trông giống như một nhà kho cũ thật lớn đầy bụi bặm, xung quanh xám xịt, ánh sáng trở nên tối hơn khi đi đến góc. Cậu cố gắng nheo đôi mắt với độ cận thị 2D và loạn thị 0.5D của mình, nhưng vẫn không nhìn rõ vật gì.

Ánh mặt trời, hệ động thực vật, những vật thể mang tính đặc trưng, không tìm thấy bất kỳ manh mối gì có thể phán đoán vị trí của bọn họ.

Nhưng bất luận là ở đâu, chắc chắn không phải căn hộ kiểu Loft kia của cậu.

Trong một khoảnh khắc, Tống Từ thậm chí còn tự hỏi liệu họ có đang ở trên mây bên ngoài cửa sổ hay không. Tuy nhiên, cảm giác vững vàng trên nền đất khiến cậu phủ nhận suy đoán này.

Hai người lang thang không có mục tiêu trong vài phút, sương mù dần dần tan đi, phía xa sáng lên một ngọn đèn, chùm ánh sáng hình nón chiếu xuống mặt đất ảm đạm, miễn cưỡng chiếu sáng một vòng nhỏ xung quanh .

Chùm sáng đó giống như một lá cờ, chỉ hướng cho mọi người tụ tập. Đi được nửa đường, bọn họ đã thấy nhiều bóng người đang tiến về phía ánh đèn.

Bóng người chen chúc khiến hai người đều thấy an tâm không ít.

Khi bọn họ bước đến gần ánh đèn, đã có gần trăm người đứng ở đó.

"**, để ông đây biết được tên **** nào làm vậy, tao nhất định phải giết hắn. ********!" Một ông chú mặc áo choàng tắm tóc rối bù nhe nanh múa vuốt, xuất hiện một loạt các câu chửi thề sẽ bị chặn lại trên nền tảng hệ thống.

Nhìn chằm chằm vào kiểu tóc của ông chú mặc áo choàng tắm, Tống Từ yên tâm sờ vào chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ đang đội ngược trên đầu mình, cũng may là trước khi mở cửa đã đội mũ lên, nếu không tóc của cậu chắc cũng không kém là bao.

"Ầm ầm ầm!"

Cách đó mấy chục bước là một dãy thang máy dài lẳng lặng đứng sừng sững, gần như giống hệt nhau ngoại trừ nhãn số trên cửa. Có người đang đập và đá cửa, cố gắng mở thang máy ra. Nhưng những thang máy đó lại không hề di chuyển.

Trương Trì đến gần Tống Từ, kề tai nói nhỏ với cậu, "Đàn anh, em đã hỏi vài người, mọi người cũng không hiểu tại sao, không ai biết mình làm thế nào đi vào đây."

Ngay khi Tống Từ chuẩn bị nói, một âm thanh sắc bén chói tai đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, nó giống như tiếng hú tần số cao do micrô để sát vào âm thanh khi ai đó chuẩn bị nói, cơn đau nhói lên từ thái dương đến cổ của cậu.

Đám người ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

Kèm theo tiếng hú, âm thanh điện tử phát ra từ đỉnh đầu mọi người, 【Khu trò chơi số 233, các tân thủ đã tập hợp đầy đủ, đầu tiên sẽ tiến hành bài thi cho người mới, chúc các bạn làm bài suôn sẻ. 】

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, âm thanh kia vừa mới dứt, mọi người vây quanh gần ánh đèn lập tức kích động.

"Thi ư? Tôi 11 giờ còn phải ký hợp đồng nữa, làm sao có thời gian thi thố với cậu! Mau thả tôi ra!"

"Ai? Rốt cuộc là ai, đừng lén lút núp phía sau, có bản lĩnh thì ra đây!"

"Toi rồi! Thi cử là thứ em khó chịu nhất, đặc biệt là thi đại học." Trương Trì cũng ôm lấy đầu mình, "Quả thực đó là bóng ma lớn nhất trong cuộc đời của em, đến bây giờ em vẫn còn thường xuyên gặp ác mộng."

Tống Từ xoa trán, cố gắng giảm bớt cơn đau do tiếng hú vừa rồi, "Ác mộng?"

"Chính là loại ác mộng như này nha, em mơ thấy mình tỉnh dậy còn đang ngồi trong phòng thi tuyển sinh đại học, sau đó không phải bút bị hỏng thì là bài thi bị người bàn trước ăn luôn, càng sốt ruột lại càng không tỉnh lại. Rất căng thẳng!"

Tống Từ:???

Bút hỏng rồi còn chưa tính, bài thi bị bàn trước ăn là loại thù oán gì vậy.

3

Trương Trì ai oán mà căng cặp mắt một mí của mình, muốn tìm kiếm sự đồng cảm, "Đàn anh, anh không có loại bóng ma này sao?"

"Không có." Tống Từ quyết đoán lắc lắc đầu, chiếc mũ nhỏ trước trán rủ xuống phần đuôi dây sinh động vung qua vung lại, "Lúc ấy hầu hết thời gian là anh đang ngủ."

"Thi tuyển sinh đại học mà anh còn dám ngủ sao?"

"Yên tâm, anh đã tính đủ số điểm rồi mới ngủ."

Trương Trì:..................

Lễ phép sao? Anh có lễ phép như vậy với những người trong chúng ta đang đau khổ vật lộn trong phòng thi này không?

Giữa tiếng người nhốn nháo, một màn hình dạng vòng tròn xuất hiện giữa không trung, trên đó có dòng chữ nhắc nhở rất lớn, 【 Kỳ thi sẽ chính thức bắt đầu sau 5 phút nữa, các tân thủ hãy nhanh chóng vào phòng thi sớm nhất có thể, vui lòng lấy số báo danh và ngồi vào chỗ của bạn. 】

Ở dưới cùng của màn hình là một dải đèn đếm ngược màu xanh lá cây, cứ sau mỗi giây trôi qua, một đoạn chiều dài bằng nửa đốt ngón tay sẽ biến mất.

Nhìn thấy hàng chữ đó, Trương Trì càng thêm lo lắng, "Ôi chúa ơi, mau chóng ngồi vào chỗ thôi, còn có chỗ ngồi ở đây sao?"

"Bên kia." Tống Từ ra hiệu cho cậu nhìn về hướng thang máy.

Vừa rồi thang máy bất luận thế nào cũng không phản ứng, không biết từ khi nào đã cùng mở cửa ra.

Ánh sáng mờ ảo hắt lên cabin bằng inox màu bạc thành một bầu không khí u ám, toát ra một hơi thở nguy hiểm, giống như một hàng quái vật có cái miệng khổng lồ mở rộng, chực chờ ăn tươi nuốt sống con người.

Tuy nhiên, ở hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không có sự lựa chọn nào tốt hơn.

Cả hai ngẫu nhiên chọn thang máy số 7 gần bọn họ nhất, vừa tới cửa thì một người đàn ông béo mặc vest, đi giày da băng qua bước vào trước mặt họ.

Trương Trì đỡ Tống Từ suýt chút nữa bị đẩy ngã, đang muốn nói chuyện, Tống Từ vỗ vỗ cánh tay cậu, ý bảo mình không có việc gì.

【 Số báo danh 2. 】 Theo bước chân của gã béo, tiếng báo hiệu máy móc vang lên trong thang máy.

【 Số báo danh 3, số báo danh 4. 】 Sau khi Tống Từ và Trương Thỉ lần lượt bước vào thang máy, tiếng báo hiệu cũng vang lên.

Thì ra, cái gọi là lấy số là ý này à. Trương Trì tự giễu giơ 4 ngón tay lên với Tống Từ, nói đùa, "Wonderful*, số 4 gửi lời hỏi thăm đến bạn!"

*Trương Trì nói lái từ wonderful là 弯的four-wān de four.

Tống Từ:..................

Trong thang máy đã có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đeo kính, trước ngực treo một bức tượng Quan Âm bằng phỉ thuý rất lớn, vừa thấy bọn họ vào cửa liền lui vào góc phía sau.

Nội thất trong thang máy trông rất bình thường, sàn nhà được lát bằng chín viên đá cẩm thạch, bốn bức tường và cửa thang máy được làm bằng inox màu bạc, đường nét đơn giản và gọn gàng, kết cấu mờ cho phép chúng chỉ phản chiếu hình dáng lờ mờ của các hành khách.

Nếu có điều gì đặc biệt về thang máy trước mặt, thì chắc chắn là là hàng nút bấm kia.

Các nút bấm của thang máy thông thường không có gì khác hơn là hình tròn hoặc hình vuông, nhưng các nút bấm của thang máy này có hình dạng ngôi sao. Từ trên xuống dưới, tổng cộng có sáu nút và không đánh số nào trên đó cả.

"Tại sao thang máy này không đánh dấu số tầng?" Gã béo vừa rồi đã chiếm khu bấm hàng phím đầu tiên ngẫu nhiên bấm vào ngôi sao thứ ba, trên ngôi sao sáng lên con số "4'.

"Đừng có bấm linh tinh, lỡ mấy cái nút này có vấn đề thì sao?" Người đàn ông đeo kính theo bản năng muốn ngăn cản động tác của gã béo, nhưng vẫn không kịp.

Gã béo khinh thường "Cắt" một tiếng.

Một dáng người mảnh khảnh mặc áo sơ mi caro bước vào thang máy cùng tiếng "cắt" của gã béo.

【 Số báo danh 5. 】

Khuôn mặt người mặc áo sơ mi caro sạn đen, ánh mắt sắc lẹm lướt qua bốn người trong thang máy, đứng cách cửa tương đối cùng gã béo, bên trái ông ta.

Ngay sau đó, một cô gái văn phòng trang điểm tinh tế bước vào,【 Số báo danh 6. 】 Chuông báo động máy móc lại vang lên trong thang máy.

Thấy hàng phía trước và hàng phía sau dường như đứng đầy rồi, cô chỉ đành đứng ở hàng thứ hai.

Dải đèn màu xanh lá cây dùng để đếm ngược mới đó chỉ có một phần tư chiều dài, còn có hơn chục người đang đứng gần ngọn đèn chửi bới, không chịu di chuyển.

"Hello, nhóm gà mờ, có cần tôi dẫn mọi người vượt ải không?" Có người cà lơ phất phơ đặt một tay lên cửa thang máy của họ.

"Dẫn chúng tôi vượt ải ư?" Cô gái văn phòng hoài nghi nhìn người nọ.

Gã đầu đinh chắn cửa vóc dáng không cao, khoảng 25-26 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi Hawaii hoa hèo lèo loẹt. Nhìn bộ dạng thế nào cũng thấy không đáng tin cậy.

"Đúng vậy, tôi chính là tay lão luyện đã vượt qua tầng 2, dẫn mấy tên gà mờ như mấy người vượt qua kỳ thi khẳng định không thành vấn đề. Người đẹp này, trông cô xinh đẹp thế này, tôi giảm giá 20% cho mấy người, thế nào?" Tên đầu đinh cười hì hì nói.

Tống Từ hơi nhướng mày, tầng 2?

"Tôi trả tiền. Chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi trò chơi quái quỷ này nhanh chóng, 5 vạn hay 10 vạn, giá tùy cậu định." Gã béo nôn nóng liếc nhìn chiếc đồng hồ chói mắt trên tay, lên tiếng trước, trông có vẻ là người giàu có và quyền thế.

"Tiền?" Gã đầu đinh hừ lạnh một tiếng, "Tiền ở đây cũng vô dụng thôi, nếu ở trong trò chơi khác ông có đập bó tiền lớn vào có lẽ còn làm ông chủ hô mưa gọi gió được, nhưng ở đây thì không."

"Vì sao không được?" Gã béo trừng mắt lên.

Gã đầu đinh nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Bởi vì trò chơi này, không thể nạp tiền, chỉ có thể nạp mạng."

Mọi người trong thang máy không khỏi tái mặt, cái gì? Nạp mạng!!!

***
Tác giả có điều muốn nói:

1, Thuỳ đảo lưng sau (The dorsal posterior insula - dpIns): Vào năm 2015, một nhóm nghiên cứu nhỏ từ Đại học Oxford đã đề xuất sử dụng một kỹ thuật hình ảnh mới để quan sát não của 17 tình nguyện viên dưới các cường độ đau khác nhau. Phát hiện chỉ một vùng não - dpIns - có hoạt động phù hợp với xếp hạng mức độ đau do người tham gia tự báo cáo. Nhà nghiên cứu Irene Tracey cho biết trong một thông cáo báo chí của trường đại học: "Chúng tôi đã xác định được các vùng não có khả năng chịu trách nhiệm 'Cơn đau' trong trung tâm nhận thức đau đớn."

 

Chương 3:

"Nạp mạng?" Cô gái văn phòng khiếp sợ nhìn về phía gã đầu đinh.

"Đúng vậy, đối với những tay gà mờ như mấy người, cuối cùng có thể tồn tại một hai người đã là tốt lắm rồi."

Nghĩ đến vừa rồi vất vả lắm mới thoát ra khỏi căn phòng kia, sắc mặt cô gái văn phòng và gã béo lập tức trắng bệch.

"Vậy thì làm thế nào anh có thể đảm bảo chắc chắn dẫn chúng tôi vượt ải?" Người mặc áo sơ mi caro đứng ở bên trái cửa cũng mở miệng, có vẻ như anh ta không hoàn toàn tin những gì gã đầu đinh nói.

"Đơn giản, mấy người có thể thanh toán sau khi vượt ải." Gã đầu đinh hai tay chống nạnh, hai chân hơi bắt chéo, dáng đứng giống như một cây kéo lả lơi.

"Vừa rồi cậu nói không cần tiền, vậy cậu muốn cái gì?"

"Điểm tích luỹ, điểm tích luỹ mấy người nhận được khi vượt ải, mỗi người chia cho tôi 40%."

Tống Từ phồng hai má, thổi bay cái dây đuôi mũ rủ xuống trên trán, lười biếng dựa vào thành sau của thang máy, chẳng trách anh ta sảng khoái đưa ra đề nghị thanh toán sau, thì ra là bây giờ muốn lấy cũng không lấy được.

"Được, tôi đồng ý." Gã béo vội nói.

"Tôi cũng đồng ý." Người đàn ông đeo kính bên phải Tống Từ cũng vội vàng nói.

Nếu là sau khi vượt ải mới thanh toán, cảm giác vẫn tương đối bảo đảm. Cô gái văn phòng gật đầu, "Tôi cũng đồng ý."

Gã đầu đinh hoàn tất 3 giao dịch mặt mày hớn hở rảo bước vào thang máy, đứng ở chính giữa kèm theo âm thanh 【 Số báo danh 7 】.

"Kỳ thi cho người mới chắc sẽ có hạn chế đúng không? Nếu anh dẫn chúng tôi đi, không tính là trái với quy tắc trò chơi chứ?" Tống Từ đang đứng phía sau anh ta đột nhiên nói.

Gã đầu đinh kinh ngạc quay đầu lại, liếc nhìn Tống Từ, cười nhạo nói, "Có thể nghĩ đến điều này, anh cũng không ngu đâu, yên tâm, tuyệt đối sẽ không vi phạm quy tắc."

"Anh có biết chúng ta đến đây bằng cách nào không?" Nhìn thấy dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm của gã đầu đinh, cô gái văn phòng hỏi những nghi ngờ khiến cô bối rối trong lòng.

Vẻ mặt gã đầu đinh cô đơn thở dài, như nhớ tới những việc trải qua của mình, "Khi mấy người đến đây đều đã chạm vào sách chứ?"

Sách?

Cô gái văn phòng cẩn thận nhớ lại, "Sách điện tử có tính không? Lúc đó tôi đang đọc tiểu thuyết."

Gã béo xoa xoa mồ hôi trên trán, "Tôi đang đọc tạp chí."

Người đàn ông đeo kính đột nhiên nhận ra, "Tôi đang lật hoàng lịch."

Người mặc áo sơ mi caro không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt chính là bộ dạng bị nói trúng.

Tống Từ và Trương Trì không khỏi mặt mũi sa sầm, thật quá đáng, sách hướng dẫn cũng coi là sách sao?

"Sách chính là cách để bước vào trò chơi này." Gã đầu đinh gật đầu bí hiểm, nhưng từ chối giải thích thêm, rõ ràng là có điều giữ lại.

 

 

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, dải đèn màu xanh lục đếm ngược không còn bao nhiêu, một người đàn ông cao lớn vội vàng bước đến từ cửa thang máy, anh ta vốn định bước qua, nhưng khi liếc thấy vài người trong thang máy anh ta dừng lại một cách dứt khoát, rồi bước vào thang máy.

【 Số báo danh 8. 】 âm thanh báo số máy móc lại vang lên trong thang máy một lần nữa.

Tống Từ và Trương Trì đều cao hơn 1m8, chiều cao không hề thấp, nhưng người này dứt khoát cao hơn bọn họ nửa cái đầu. Gã đầu đinh bị khí thế của người đàn ông cao lớn đàn áp, lặng lẽ trượt một bước sang phải, di chuyển sang ngoài cùng bên phải giống như trò Tetris, nhường vị trí trung tâm lại.

Sau khi anh ta dời đi, Tống Từ đang đứng ở giữa hàng phía sau bất thình lình bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông cao lớn.

Tống Từ vốn dĩ lười nhác dựa vào thành thang máy sững người như thể bị điện giật.

Người đàn ông cao lớn cũng đã xoay người, khí thế hiên ngang đứng ở cửa.

Tuy rằng rất cao, nhưng anh ta không bị gù lưng thường thấy ở những người có vóc dáng cao, mà dáng người anh lại thẳng tắp. Nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng, thẳng cùng bờ vai góc cạnh hoàn hảo của anh, Tống Từ vô thức đứng thẳng người, ngực đập thình thịch.

"Đàn anh, anh làm sao vậy?" Trương Trì nhỏ giọng hỏi.

"Gặp được trai đẹp có chút hồi hộp." Tống Từ kéo kéo vành tai nóng bừng, nửa đùa nửa thật nói.

Tống Từ, giới tính nam, yêu thích nam. Trên con đường theo đuổi người 'cùng chung sở thích' đánh trận nào thua trận đó, bước đi vô cùng khó khăn. Cho đến nay, số năm sống độc thân vẫn duy trì sự tăng trưởng đều đặn với tốc độ tương đương với độ tuổi, nó có xu hướng kéo dài cho đến già.

Nhìn đến chiếc quần thể thao nhăn nhúm do nằm ngủ của mình và đôi chân đi dép lê Pikachu xinh xắn, cậu không khỏi lấy tay che trán ảo não, chết tiệt! Quả nhiên, mọi người sẽ gặp được mẫu người lý tưởng của họ khi họ luộm thuộm nhất.

Đẹp trai? Trương Trì tò mò liếc về phía trước. Cậu vừa rồi đang cố nhớ lại xem có nội dung kỳ lạ nào trong sách hướng dẫn không, nên không thấy mặt của người đàn ông cao dáo, nhưng nếu nhìn phía sau lưng, tỷ lệ cơ thể của người này quả thực không tồi, vai rộng chân dài, cổ tay áo xắn lên để lộ ra một nửa cẳng tay rắn chắc khoẻ khoắn, chắc là thường xuyên tập thể dục.

Ngay lúc Trương Trì đang đánh giá người đàn ông cao lớn ở hàng phía trước, dải đèn màu xanh lặng lẽ đi hết đoạn cuối cùng, đồng hồ đếm ngược kết thúc, tất cả các cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.

Người mặc áo sơ mi caro, người đàn ông cao dáo, gã béo ở hàng đầu tiên; cô gái văn phòng, gã đầu đinh ở hàng thứ hai; Trương Trì, Tống Từ và người đàn ông đeo kính ở hàng thứ ba. Thang máy số 7, tám hành khách. Cuối cùng thì thang máy của họ cũng không có đủ quân số.

"Những người ở bên ngoài thì phải làm sao?" Trương Trì nhìn về phía cửa, vẫn còn rất nhiều người không vào thang máy.

 

"Không tham gia kỳ thi người mới, đương nhiên là trực tiếp đào thải." Gã đầu đinh vươn tay trái, khoa tay múa chân làm động tác cắt cổ.

Vẻ mặt cô gái văn phòng hoảng sợ che miệng.

Tống Từ cụp mi nhìn hộp đồ uống trong tay Trương Trì, tình cảnh của bọn họ cũng không khá hơn là bao, khởi đầu với một hộp Coca, e rằng cái kết cũng chỉ có thương tâm mà thôi.

Không ai nói thêm câu nào nữa, trong thang máy là một sự im lặng áp lực.

Nếu thật sự giống như lời gã đầu đinh, đây là một trò chơi nạp mạng, kỳ thật bọn họ đã cận kề cái chết rồi.

Một tiếng còi chói tai vang lên, âm thanh điện tử cứng nhắc lại xuất hiện.【 Đã đến trước phòng thi số 7, xin mời các thí sinh lấy số báo danh và ngồi vào chỗ, mật thất đang download, vui lòng chờ giây lát...】

Tống Từ che lại trán như bị kim đâm, lần này đau dữ dội hơn lần trước.

Người đàn ông đeo kính bất an lo sợ không nhịn được mở miệng, "Kỳ thi người mới, rốt cuộc là thi cái gì?"

"Không cố định," gã đầu đinh bộ dạng bình tĩnh nhún vai, "Kho đề là ngẫu nhiên. Nhưng mà, tóm lại nó không tách rời khỏi một điểm, tìm kiếm chìa khóa. Mấy người cũng nghe rồi đấy, đây là trò chơi mật thất, tìm được chìa khoá mới có thể rời khỏi đây."

"Chìa khóa?" Trương Thỉ tò mò hỏi, "Loại chìa khoá gì?"

"Có trời mới biết chủ nhân của mật thất sẽ giấu chìa khóa ở đâu." Gã đầu đinh giơ hai ngón tay lên, "Có hai cách để lấy chìa khóa, thường là dựa vào manh mối phán đoán, đầu tiên, hoàn thành mong muốn hoặc nhiệm vụ của chủ nhân, nếu đạt được như mong muốn, họ sẽ chủ động giao chìa khóa mật thất, thứ hai, là phá giải các manh mối và câu đố do chủ nhân đặt ra."

Cô gái áo trắng chợt nhận ra, "Cho nên đây là một trò chơi động não?"

Gã đầu đinh mút lợi dưới, "Không đơn giản như vậy đâu, có đôi khi, khởi đầu đã gặp phải Resident Evil 10, nếu không chạy thoát được thì trực tiếp bị ăn thịt luôn, còn tìm cái chìa khoá P."

"Tương tự như trốn khỏi mật thất phiên bản live-action." Trương Trì đập tay kết luận.

Gã đầu đinh lần này không nói chuyện, xem như ngầm thừa nhận.

"Khả năng chúng ta đi vào sẽ chết sao?" Cô gái văn phòng càng thêm lo lắng.

Có lẽ vì ưu đãi với phụ nữ xinh đẹp nên gã đầu đinh vẫn luôn đối xử rất nhẹ nhàng với cô gái văn phòng, "Yên tâm đi, độ khó mặc định của bài kiểm tra người mới là một sao. Chỉ cần mấy người làm theo hướng dẫn của tôi, sẽ không có ai chết cả."

"Một sao là có ý gì?" Vừa rồi rõ ràng còn thổi quá lên rất nguy hiểm, bây giờ lại nói nhẹ nhàng như vậy, Tống Từ nhíu mày, tên này, rốt cuộc câu nào là nói thật.

Bởi vì vị trí của mình, ánh mắt của cậu thỉnh thoảng đụng vào bóng người trước mặt kia, trong khi mọi người đang bàn luận, người đàn ông cao lớn chỉ lẳng lặng đứng đó như đang ngủ say, cũng không có xen vào.

"Thấy hàng nút kia không? Khi cửa đóng lại, các nút biểu thị độ khó mặc định sẽ tự động sáng lên. Từ dưới lên trên, một sao đến sáu sao, càng lên cao càng khó." Gã đầu đinh chỉ vào khu nút bấm trước mặt anh ta đang bị chặn bởi gã béo.

Giọng cô gái văn phòng có chút run rẩy, "Vậy trên đó ghi '4' là có ý gì?"

"Độ khó 4 sao, đối với mấy người bây giờ, nó tương đương với chế độ địa ngục." Gã đầu đinh thản nhiên trả lời, "Tuy nhiên, mật thất có độ khó 4 sao thực ra rất khó gặp phải, kỷ lục gặp phải nó gần giống với việc trúng vé số. Trong số những người mà tôi biết còn chưa có ai chạm trán mật thất hơn 3 sao, hay nói cách khác, những người gặp phải đều có đi mà không có về."

Sau khi im lặng trong hai giây, anh ta đột nhiên phản ứng lại, kéo gã béo trước mặt mình ra.

Trên thành thang máy, trên phím thứ ba phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, số '4' được viết ngay ngắn.

"Mẹ kiếp, độ khó 4 sao? Sao có thể là độ khó 4 sao được?" Gã đầu đinh hét lớn, "Mấy người ai bấm hả? Chán sống rồi à?"

Gã béo:..................

"Xong rồi xong rồi, lỗ nặng rồi!" Anh ta luống cuống tay chân siết chặt ngón cái của bàn tay trái, ngay lúc này, tiếng rít xen lẫn âm thanh điện tử lại vang lên lần nữa, 【 Mật thất người mới 《 Tiệc cưới 》 đã download xong, chào mừng đăng nhập! 】

Nghe thấy âm thanh điện tử, động tác của gã đầu đinh đột nhiên dừng lại, cánh tay buông thõng xuống suy sụp.

【 Nắng lâu gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, lúc nửa đêm canh ba.

Mồng bảy tháng bảy âm lịch, lục thần túc trực là ngày hoàng đạo để nhận phúc đức.

Chào mừng tất cả các vị khách quý đã đến và chứng kiến ​​những chuyện vụn vặt mà không ai biết trong những năm tháng của một giai đoạn chiến tranh loạn lạc.

Nhiệm vụ trò chơi: Sống sót thoát ra khỏi mật thất.

Thời hạn của trò chơi: 9 ngày. 】

Sống sót thoát ra? Mọi người nghe xong đều giật mình sợ hãi, càng thêm lo lắng.

Trên màn hình điện tử phía trên thang máy, một dòng ký tự lớn nổi bật cũng xuất hiện,【 Thời gian còn lại trong mật thất, 216: 00: 00 】

Ngọn lửa màu đỏ cam âm thầm bùng cháy giữa cánh cửa, trong ánh lửa, cánh cửa thang máy inox bị bẻ cong và bốc cháy như một tờ giấy, biến thành tro tàn, hệt như cảnh trong những bộ phim ma thuật đó, lộng lẫy và xảo quyệt.

Chỉ trong hai hoặc ba giây, toàn bộ thang máy lặng lẽ biến mất cùng với ngọn quét qua, để lộ ra bầu trời đen kịt và những bức tường đổ nát.

Mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Đây là nơi nào?

Đối diện chéo là một tòa nhà nhỏ kết cấu bằng gỗ, trông xám xịt, có cảm giác thô sơ lâu đời khó tả.

Trong tòa nhà không có đèn, nhưng bên ngoài có những chiếc đèn lồng màu trắng treo dọc theo mái hiên. Cỏ dại thậm chí còn mọc giữa những viên ngói trên mái nhà, nơi này rõ ràng là bị bỏ quên, còn nó có mùi của sự hoang tàn và mục nát. Trông thế nào cũng không giống dáng vẻ của một đám cưới.

Khoảng sân trống trải, chỉ có một đống củi và một chuồng ngựa ba mặt lọt gió. Bên cạnh bọn họ, vị trí giữa thang máy không có người đứng đã trở thành một giếng nước, tám người vừa hay đứng thành một vòng quanh giếng.

Bầu trời giống như mang một tấm vải đen cũ sắp sờn, có những sắc đen khác nhau, trong đó có vài ngôi sao xen kẽ, ánh sáng ảm đạm đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Coong, coong, coong...... Không biết tiếng chuông truyền đến từ đâu, Tống Từ đếm được bảy tiếng.

"Này, tại sao quần áo của tôi lại thay đổi rồi?" Thời gian trong mật thất hiển nhiên khác với bên ngoài, cô gái văn phòng cẩn thận muốn chỉnh đồng hồ của mình đến giờ trong mật thất, nhưng lại phát hiện ra chiếc váy màu xanh lam nhạt đang mặc trên người không biết từ khi nào đã thay đổi thành kiểu áo vạt chéo cổ đứng.

Có một vài khuy áo kiểu pipa từ đường viền cổ áo đến nách, nửa thân dưới là một chiếc quần dài màu xanh đậm, mang phong cách dân quốc đặc trưng. Ngay cả mái tóc xoăn bồng bềnh cũng biến thành kiểu tóc tết hai bên vừa đen vừa dày.

Không chỉ riêng cô, mà trang phục của tất cả mọi người đều thay đổi. Các chàng trai về cơ bản đều là áo lót bằng vải bố, quần dài và giày vải thô, hơi giống những người công nhân khuân vác trên TV đang làm việc ở bến tàu. Chiếc băng đô trên trán Trương Trì đã biến thành chiếc khăn mặt rách, chiếc túi xách nhỏ trước ngực đã biến thành túi vải bằng da, hộp đồ uống trên tay đã biến thành lọ sứ được quấn quanh bởi một sợi dây thô.

Mắt kính và ngọc phỉ thuý của người đàn ông đeo kính, chiếc đồng hồ vàng của gã béo và chiếc đồng hồ ngọc trai của cô gái văn phòng không thay đổi, mật thất dường như không có hạn chế gì về phụ kiện.

Trò chơi mật thất còn kèm theo nhân vật nhập vai ư?

Tống Từ nhìn lại bản thân, anh cũng không ngoại lệ, mũ lưỡi trai biến thành mũ nỉ rách, áo phông trắng biến thành áo lót trắng, quần thể thao màu đỏ biến thành quần dài đỏ sẫm, ống quần rách toạc như cây lau nhà, khi gió đêm thổi qua, chúng bay phất phơ khắp nơi.

Khiến cậu ngoài ý muốn là có một sợi dây chuyền bạc xa lạ trên cổ.

Mặt dây chuyền là một tấm kim loại thuôn dài màu bạc thiết kế đơn giản với hoa văn hình búa che kín ở cả hai mặt. Ở mặt trước của tấm thẻ là một dãy số laze gồm bốn chữ số, 2021, ở mặt sau là bốn chữ cái tiếng Anh không xác định, PLEF.

Thứ này từ đâu đến? Tống Từ nhíu mày.

Cậu không có thói quen đeo trang sức , trên người luôn sạch sẽ.

Nhìn lại những người khác, chỉ có Trương Trì có đeo một tấm bảng kim loại tương tự trên cổ, nhưng mặt dây chuyền vừa lúc đã bị quần áo che đi một nửa, không thể nhìn ra con số.

Nếu đây là 'hệ thống trò chơi' đưa cho, ít nhất mọi người trước mặt cũng phải có nó chứ? Tại sao chỉ có cậu và Trương Trì có? Tống Từ nghi ngờ cầm tấm thẻ kim loại không rõ nguồn gốc kia.

Trương Trì thì đang tò mò nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn, khuôn mặt chữ điền, lông mày con tằm nằm ngay, mắt híp, một khuôn mặt của người qua đường này không có gì nổi bật, nói dễ nghe thì là giá trị nhan sắc thâm tàng bất lộ, nói khó nghe chút thì là không đáng nhìn hai giây. Cậu không khỏi nói thầm trong lòng, đẹp trai ở chỗ nào? Học trưởng cận thị cũng nặng quá rồi?

Cảm nhận được ánh mắt 'lửa nóng' bên cạnh, người đàn ông cao lớn nghi ngờ quay đầu lại, Trương Trì vừa vặn bị bắt được, sờ mũi xấu hổ, nhanh chóng thay đổi ánh mắt.

Người mặc sơ mi caro phát hiện một cánh cửa gỗ không xa phía sau bọn họ, lập tức chạy tới đẩy ra. Cánh cửa gỗ trông có vẻ lung lay sắp đổ, nhưng nó nặng đến mức không thể đẩy được.

"Tôi luôn cảm thấy nơi này không được thích hợp, giống như có thứ gì đó không sạch sẽ." Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm giếng nước sâu, bất an dùng hai tay ôm chặt lấy ngọc Quan Âm trên ngực.

"Đừng tự hù dọa chính mình." Cô gái văn phòng cũng lạnh sống lưng khi nghe ông ta nói vậy, mơ màng nhìn về phía gã đầu đinh, "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Không chỉ riêng cô mà vào thời điểm này, hầu như tất cả mọi người cũng khó xử, không biết bắt đầu từ đâu.

"Nhìn xung quanh một chút, thông thường có manh mối nhắc nhở hoặc NPC gần cửa mật thất." Gã đầu đinh thấp thỏm bất an nhìn xung quanh. Hắn không biết mật thất bốn sao rốt cuộc khủng khiếp như thế nào.

Điện thoại thì không sử dụng được, mọi người tìm kiếm xung quanh không thấy đồ vật dùng để chiếu sáng, người đàn ông cao lớn đành phải dỡ bỏ một vài chiếc đèn lồng trên mái hiên xuống.

"Ầm ầm!"

Sau lưng truyền đến tiếng động lớn, cô gái văn phòng sợ hãi đến mức không cầm chắc đèn lồng trực tiếp rơi xuống đất.

Có một mùi khét thoang thoảng trong không khí. Mọi người nhìn theo tiếng động, chỉ thấy trên mặt đất có mấy thanh gỗ vỡ vụn, người mặc áo sơ mi caro đau đớn ngã xuống bên cạnh.

Trương Trì đặt lọ sứ trong tay xuống, bước nhanh đến đỡ anh ta dậy, kinh ngạc phát hiện nửa cánh tay của người mặc áo sơ mi caro có màu đen đỏ, cháy đến rách da tróc thịt.

Nhìn cánh tay của người mặc áo sơ mi caro trong tình trạng thảm thương, ai cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ dùng gậy đập mạnh vào cửa thôi mà đến mức này sao?

"Đừng có làm xằng làm bậy. Nếu không tuân theo quy tắc của mật thất và cưỡng ép đột phá, chỉ có mình cậu chịu thiệt." Người mặc áo sơ mi caro ôm lấy cánh tay, gương mặt xanh mét gục đầu xuống.

Mọi người:..................

"Hay cứ nhanh chóng tìm manh mối chìa khoá đi." Người đàn ông đeo kính ngượng ngùng nói.

Người đàn ông cao lớn nhặt chiếc đèn lồng mà cô gái văn phòng đánh rơi trên mặt đất lên, thấy bên trên có lỗ thủng, liền lịch thiệp đổi cho cô chiếc lành lặn trong tay mình.

"Này, cái đó có tính là manh mối không?" Trương Trì giơ tay lên, thấy ánh mắt mọi người tụ tập lại, nhanh chóng chỉ về phía giếng nước.

Chín phiến đá cẩm thạch ban đầu của thang máy đã biến thành giếng nước và tám phiến đá xanh bao quanh giếng. Bởi vì mọi người rời đi, phiến đá dưới chân bọn họ liền lộ ra, dưới bầu trời mờ mịt, có thể mơ hồ nhìn thấy từng chữ được khắc trên mặt phiến đá.

Mọi người đến gần, phát hiện các ký tự của tám phiến đá vừa hay tạo thành một câu, 【 Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt 】.

"Đúng vậy, đây là manh mối!" Nhìn thấy câu nói kia, gã đầu đinh kích động gật gật đầu.

"Nếu muốn nói trước mắt, hẳn chính là giếng nước này đi?" Người đàn ông đeo kính nói.

"Cũng có thể là ám chỉ tòa nhà nhỏ kia." Gã đầu đinh đưa ra ý kiến của mình.

"Tôi nhớ những câu này hình như là đố chữ" cô gái văn phòng đưa chiếc đèn lồng lại gần phiến đá, "Đáp án là 'Mắt'."

"Chỉ là một câu vô nghĩa thôi!" Gã béo lẩm bẩm, thịt trên cằm cũng run rẩy theo.

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Mọi người đang nghiên cứu câu nói kia, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn. Giọng nói đó giống như một sợi dây đang cưa gỗ khô, thô ráp và khàn khàn, khiến người ta sởn tóc gáy.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa gỗ không biết đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài lúc nào.

Một ông lão lưng còng, râu tóc bạc trắng đứng ở cửa, đang lạnh lùng nhìn bọn họ bằng một con mắt mờ đục.

Bên ngoài quán trọ, một chuỗi đèn lồng nhợt nhạt kẽo kẹt kẽo kẹt đung đưa trong gió, trên đó viết bốn ký tự to u ám,

【 Nhà trọ Hoàng Tuyền 】.

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng lo lắng, công nhà ta từ trước đến nay đều rất đẹp trai <). (>

Ai có câu hỏi về rạp hát mini.

Trương Trì [ tò mò ]: Học trưởng, thứ cho em nói thẳng, bình thường anh đều vẽ những anh chàng đẹp trai như những người đàn ông cao lớn này sao?

Tống Từ [ có tài nhưng không gặp thời thở dài ]: Nói đến cái này lại khiến anh buồn bực, bây giờ thẩm mỹ của biên tập viên và bên A đều có vấn đề, đặc biệt tầm thường, bọn họ không thích những anh chàng đẹp trai mà anh đã vẽ cẩn thận, chỉ tuỳ tiện vẽ một khuôn mặt bình thường bọn họ lại thích, hơn nữa càng có lệ bọn họ càng thích nó.

Trương Trì:............ Học trưởng, anh có chắc là vấn đề của biên tập viên không?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play