Mạt Thế: Nam Chính Trọng Sinh Thành Nam Phụ Bị Nam Chính Đè

Chương 2+3


2 tháng


Anh ngồi trên giường, đưa tay mở nút thắt đã muốn chai mòn bên trên cuốn nhật ký ra, lật mở trang đầu tiên của quyển nhật ký.

Năm đầu tiên tôi lên lớp sáu, ba ba nói tôi nên có một quyển nhật ký cho riêng mình, nơi này sẽ ghi dấu lại những trái qua của tôi... Ngày... Tháng... Năm…

Căn nhà trống trải chỉ có mình tôi... Ba mẹ đi rồi nhưng không mang tôi theo... Ngày... Tháng... Năm…

Tôi lần đầu tiên gặp anh... Anh là hàng xóm mới chuyển tới... Anh gõ cửa nhà đưa ra lời chào đối với hàng xóm của mình, xin được tôi chiều có nhiều hơn... Ngày... Tháng... Năm…

Thật may mắn, mỗi ngày được nhìn thấy anh, nỗi buồn vì ba mẹ qua đời cũng không còn nhiều như vậy nữa... Ngày... Tháng... Năm…

Có phải tôi thích anh rồi không... Thật ghê tởm đi…

Bup.

Anh đưa tay đóng lại quyền nhật ký, đầu đau như muốn nứt ra, ký ức thuộc về một người khác cuồn cuộn mà nhồi vào linh hồn anh, thân thể anh ngã xuống giường, mồ hôi đó như mưa.

Đau…

Tối quá... Bây giờ là mấy giờ?... Anh đã ngắt đi bao lâu rồi…

Anh cảm thấy cả người như mới được vớt ra từ trong nước, cả người nóng hổi, đau đớn nơi đầu đã giảm đi, nhưng bệnh cảm mạo chỉ có nặng hơn chứ không giảm, biết vậy anh đã không mở ra nó xem lúc này. ai biết đọc quyển nhật ký này lại kích phát ký ức của Thụy Đông cơ chứ.

Cô gắng lẽ cái thân mềm nhũn không có sức lần mò đi mở đèn phòng, ánh sáng bất chợp bùng nổ khiên

anh lần nữa ngã quỵ.

Anh dùng mười lăm phút mới lê lết được vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt xa lạ trong khen mà thất

thân.

Thuy Đông có một đôi mắt hoa đào to tròn, lông mi dài mà độ dày vửa đủ xoè ra như cái quạt, khuôn

mặt trái son nhỏ một bàn tay cũng bao trùm hết được, mũi nhỏ cao thắng, môi cũng nhỏ bởi vì bị anh

băm lại vì quá đau lúc này mà càng thêm tái nhợt, làn da giống như quanh năm không ra ngoài tái

xanh, cùng với hai má đỏ bừng vì bị cảm, nhìn người trong gương yêu đến không thế yêu hơn tự nhiên

anh thấy đời nan khan quá.

Như này Thuy Đông đã sống sót trong tận thế như thế nào đây, còn không có dị năng, làm vật hy sinh

chỉ là sớm muộn mà thôi.

So với Cao Dư Trạch thì Thụy Đông chỉ cao 1m7, thật sự là đã yếu còn nhỏ.

Nhưng khiến anh đau đầu nhất là... Thụy Đông thích Cao Dư Trạch là sự thật, còn là cái loại yêu đương thảm lặng không một tiếng động, nếu không phải là những sinh vật nhạy cảm như là nữ nhân thì còn lâu tình cảm này của cậu mới bị phát hiện.

Xui xẻo làm sao còn là bị tình địch phát hiện, còn có, lớp trưởng Tô.

Nhưng mà Thẩm Giai Á không có bằng chứng, nếu không chỉ bảng bốn chữ đồng tỉnh luyến ái cũng đủ để giết chết cậu, thế loại như lớp trưởng Tô thật sự là ngoại lệ trong ngoại lệ.

Lúc này cách Thụy Đông một căn nhà, Cao Dư Trạch cũng đang thăm dò căn nhà mới của mình, anh so với Thụy Đông thì thê thảm hơn nhiều, anh chả biết gì về "Cao Dư Trạch", mà "Cao Dư Trạch" cũng không có cái gọi là nhật ký…

Thụy Đông cũng không biết cái sự khôn đồn này của hắn, anh đi tắm rồi kiếm đỏ ăn, ăn xong cũng không muốn suy nghĩ nữa mà leo lên giường đắp mềm ngủ luôn.

Sáng hôm sau Tô Ninh Hình như đã nói có mặt ở trước cống nhà Thụy Đông.

“Tôi cứ tưởng bản thân phải gọi cửa khá lâu mới có thể nhìn thấy cậu.”

Thuy Đông vừa mở cửa đã nghe Tô Ninh Hình nói câu này.

"Tôi không sao, thật sự là ngủ một giác đã tốt hơn rồi, cậu ăn sáng chưa, tôi có làm sandwich mang

theo.

Anh giơ cái túi lên cho cô xem vừa khoá cửa nhà đàng hoàng.

“Tôi có mang theo, câu giữ lại mà ăn, cậu gầy quá, có khi còn chẳng năng bằng tôi đâu.”

Tô Ninh Hình cũng giơ cái bịch của mình lên, còn trào phúng anh gầy.

Này cũng không thể trách anh, trách tạng người của Thụy Đông nhỏ.

“Cậu rất tự hào nhỉ?”

Anh mộc ngược lại, thật sự, chả có nữ sinh nào tự hào mình mập hơn nam sinh cả.

“Tại sao không chứ, tròn tròn là phúc khí”

Nói thì nói vậy thôi, thân hình của Tô Ninh Hình không hề mập chút nào, có thể xem là cân xứng, phối

hợp với khuôn mặt chữ điền và mái tóc dài thắt bím thật sự là dễ nhìn.

Hai người nữa đùa nữa thật cả quảng đường từ nhà anh đến trường, hoàn toàn không hề nhận ra phía

sau vẫn luôn có hai người, mỗi người lấy một tâm trạng khác nhau mà nhìn Thụy Đông.

Tô Ninh Hình thật ra là biết, nhưng cô không muốn nhắc nhở Thụy Đông, từ hôm qua tới giờ có thấy

người bạn học này thay đổi rất nhiều, cô cũng không rõ thay đổi chỗ nào, nhưng có vẻ sáng sủa hơn.

hoạt bát hơn, nói tóm lại giống như là trưởng thành hơn ấy, đặc biệt khi cậu nhìn cô còn mang chút tiếc nuối khó mà nói rõ, nếu không phải cô biết Thụy Đông thích nam sinh thì có khi cô còn nghĩ Thụy Đông thích cô cũng nên.

Thụy Đông không hề biết suy nghĩ quái dị này của cô, khi ngồi vào bàn của mình tư duy của anh đã bay đi rồi.

Hôm nay là 16 tháng 7, chỉ còn 29 ngày nữa thôi, nơi này sẽ không còn bình yên sạch sẽ như vậy nữa mà là địa ngục nhân gian.

Đại dịch COVID từ khi xuất hiện tới nay đã là năm năm, trong những năm này có lúc mạnh lúc yêu, có biến chúng cũng như khả năng thích nghỉ ngày càng mạnh, dù vậy chính phủ các nước cũng đè ép xuống không sai biệt lắm, số người được chữa khỏi cũng nhiều hơn.

Vắc-xin phòng bệnh cũng đã có năm ba bảy loại. Anh, Mĩ. Pháp. Trung đều có, mỗi quốc gia đều có biện pháp kiểm chế dịch bệnh của riêng mình.

Ba mẹ Thụy Đông là mất trong đợi dịch bệnh bùng nổ đầu tiên khi đang đi công tác ở Vũ Hán.

Tình hình Vũ Hán năm đó chính phủ cũng không có nói gì nhiều, chỉ có một lời xin lỗi cho những thân nhân có người đã mất đi tại nơi đó.

Thụy Đông năm đó mới mười ba tuổi ôm tro cốt của ba mẹ mình khóc không còn giọt nước mắt nào, từ một thiếu niên hoạt bát trở nên càng thêm thầm lặng, cho đến lúc Cao Dư Trạch xuất hiện mới bước ra một bước đối mặt với ánh mặt trời.

Cho tới thời điểm này dịch bệnh vẫn là được khống chế, nhưng vào ngày 15 của tháng sau dịch bệnh bùng nổ trên diện rộng, cuốn phăng đi tất cả kiêu ngạo của những nhà y học nổi tiếng trên thế giới.

Bùng nổ đầu tiên không phải là dịch bệnh, mà là thiên tai.

Vào ngày 10 tháng 8, hai viên thiên thạch kích thước không quá lớn, chỉ so với trái dừa rơi xuống trái đất, một trong hai viên đập ngay vào nhà máy hạt nhân của Nga. Nga trở thành địa ngục nhân gian đầu tiên của trái đất.

Sau đó khí hậu xung Nga bắt đầu biến đối một cách chống mặt, thời tiết nóng như lửa, cùng với mưa đá hiểm khi nhìn thấy.

Lúc đó mọi người chỉ lo để ý việc thiên thạch rơi mã hoàn toàn không hề hay biết có một thứ đã thảm lặng thay đối, biển cường.

Xuất phát điểm đầu tiên tất nhiên là Nga, dịch bệnh ở đó giống như không thế nào không chế được bùng nổ, những người đang được chữa trị trong các bệnh viện ở Nga giống như phát điên, gặp người là cần người, gặp chó là cần chó, tất cả những gì có máu thịt đều không thoát khỏi hàm răng vốn bình thường của họ.

Chính phủ Nga trở tay không kịp tử thương một nữa dân số, sau đó lấy Nga làm trung tâm bắt đầu lan rộng, số bệnh nhân phát điên ngày một nhiều, số quốc gia có bệnh nhân phát điên ngày càng tăng, cho tới cùng ngày 15 tháng 8, trái đất không có nơi nào thoát khỏi, internet chết cứng, tiếng gào thét than

khóc dây trời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play