Trình Tranh dẫn theo tiểu Tịch Nhiên, một lớn một bé đi đến Thiên tộc. Tiểu Tịch Nhiên cực kì thích sưu tầm các loại màn che và y phục đẹp, trang sức hoa. Từ bé đã rất thích mặc nhiều kiểu y phục đầy màu sắc, cày nhiều loại trang sức, Trình Tranh nhìn qua chỉ biết lắc đầu thở dài, mặc cho tiểu Tịch Nhiên làm gì thì làm.

Tiểu Tịch Nhiên đi đến cung Hoa Y cùng Trình Tranh, nhóc con chạy một mạch vào trong, không chút kiên dè nào, Trình Tranh chậm rãi từng bước theo sau.

" Đại ca ca, tiểu Tịch Nhiên và sư phụ đến thăm huynh đây. "

Giọng nói lanh lảnh, một tiếng đại ca ca đã khiến cho cửa mở ra, Tiều Nhan Tức vận bộ đồ màu xanh lục có thêu lá tre.

" Tịch Nhiên đó ư? "

Tiều Nhan Tức ngồi xổm, dang hai tay ra đón bé Tịch Nhiên.

" Đại ca ca. "

Tiều Nhan Tức đã rất lâu không nghe ai gọi chàng là đại ca ca, mặc dù Nhị đệ có gọi nhưng không tính, đó là ngoài lề, chẳng tính. Tịch Nhiên lao vào vòng tay của chàng, ôm chàng rất chặt, Trình Tranh nhìn dáng vẻ hai người như huynh muội lâu ngày gặp lại nhau thì bất giác mỉm cười.

" Ngươi có gì cho bọn ta bỏ bụng không? Đi chơi cả ngày nay, đói lắm rồi. "

" Hứ, hóa ra đến đây chỉ để ăn. Trình Tranh đệ nhất mỹ nam Hoa giới cũng chỉ có thế. "

Trình Tranh im lặng, lườm Tiều Nhan Tức.

" Đại ca ca, ta đói rồi. "

Tiều Nhan Tức nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dịu dàng nhìn bé Tịch Nhiên.

" Ăn cái gì? Khí Không Tuyệt nhé, món đó là ngon nhất. "

Bé Tịch Nhiên một mặt ngơ ngác.

" Ở Hoa giới bọn ta đều ăn trái cây hoặc giun bọ, không ăn không khí. "

Tiều Nhan Tức nhìn Trình Tranh.

" Nó ăn trái cây hay ăn sâu bọ? "

" Trái cây. "

Chàng liền thở phào. Dẫn nhóc con vào trong tiểu viện, Trình Tranh bẽn lẽn đi theo sau.

" Sư phụ, rốt cuộc không khí ngon hơn hay trái cây ngon hơn? "

" Con ăn cái gì nhiều nhất? "

" Trái cây. "

" Nó ngon hơn. "

Trình Tranh có thể sẽ không nói chuyện với cô nương khác nhưng sẽ trả lời tiểu Tịch Nhiên.

Dỗ bé Tịch Nhiên ngủ say, Trình Tranh nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, chàng cùng Tiều Nhan Tức ngồi bên ao sen nói chuyện.

" Huynh đến Tây hải, để hỏi về chìa khóa vạc kí ức, Băng Tuyền sao? "

Tiều Nhan Tức không trả lời chỉ im lặng gật đầu.

" Tìm nó làm gì? "

" Không biết. "

Chàng quả thật không rõ bản thân tại sao lại phải tìm tung tích của Băng Tuyền, tìm vạc kí ức để làm gì, để tra kí ức của ai. Việc này, chàng hoàn toàn không rõ.

" Nhan Tức, có những chuyện đối phương sớm rõ đáp án rồi nhưng vẫn không muốn tin, ta biết huynh vẫn cảm thấy có lỗi với Ngư Phi về lịch kiếp lần trước nhưng huynh phải nhớ kĩ, huynh không đến bờ Lịch Kiếp cũng không vào đó thì lấy đâu ra Phạm Lai chứ? "

Tuy chàng biết rõ nhưng cũng giống với Ngư Phi, tự nghĩ tự lo, biết rõ nhưng vẫn mang nó thành ngờ vực.

" Ngư Phi đã không còn nữa, Nhan Tức, huynh vẫn nên đặt tâm tư cho lục giới, làm tốt trách nhiệm của mình. "

Nhan Tức thở dài, chàng nhìn về phía sao sáng trên cao.

" Trách ta đã không thể khiến muội ấy tin tưởng. "

Trình Tranh nhìn Nhan Tức không tránh khỏi ban cho chàng ánh mắt chán ghét.

" Ngươi xem cô ấy là người thương hay muội muội vậy? "

Nhan Tức im lặng, chàng đối với Ngư Phi trăm năm trước là huynh muội, trăm năm sau là áy náy, vẫn là huynh muội, chưa từng thay đổi.

" Muội muội. "

Trình Tranh thở dài.

" Vậy mà nghe ngươi nói, ta còn tưởng tình cảm sâu đậm lắm. "

Nhan Tức và Trình Tranh sau đó im lặng không nói nữa.

Bờ lịch kiếp là do Chu Tước đại nhân và Hắc Điểu hung thần tạo nên, năm xưa hai người họ cũng được xem là tri kỉ nhưng sau đó không biết tại sao, Hắc Điểu tại nhập ma, một lòng muốn hủy đi lục giới, Chu Tước thấy thế bèn đồng quy vu tận cùng Hắc Điểu, nhằm trả lại sự bình yên cho lục giới. Bờ lịch kiếp là một không gian không thuộc lục giới, thần tiên muốn phi thăng đều phải trải qua bát khổ, nếm đủ mùi vị của nhân gian nhưng không ảnh hưởng đến nhân tộc, thần tiên không thể tự ý xuống bờ lịch kiếp, chưa đến lúc không xuống được, nếu cứ cố chấp sẽ bị thiên lôi đánh trả lại. Cho nên Phạm Lai không thể là Nhan Tức nhưng lại có dung mạo y như Nhan Tức, đôi lúc lời nói và cử chỉ cũng mang theo phong thái của Nhan Tức. Ngư Phi xem Phạm Lai là người thân, một lòng đối đãi, yêu thương y nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Phạm Lai giết đi Hồng Ưu quân của nàng lại muốn giết nàng, lại là gương mặt của Nhan Tức nên sớm đã để lại cho nàng cái nhìn khó mà quên được.

Mấy hôm sau, Trình Tranh và Tịch Nhiên về lại Hoa Gian Lộ, y ngồi trên cây đào duy nhất ở đây, nhìn dáng vẻ của tiểu Tịch Nhiên đang học thuật pháp tạo gió, điều khiển hoa. Nhìn những cánh hoa đang tung bay trong gió, chàng lại nhớ về một người. Lần đầu tiên chàng gặp cô nương ấy chính là vào lúc trời tuyết, giữa rừng hoa mai đỏ thắm, có bóng cô nương một thân áo đỏ đang nhảy múa, thoáng qua kinh diễm động lòng người. Trong lúc ấy, Trình Tranh đã phải lòng cô nương xinh đẹp kia, chàng chỉ gặp qua người ấy một lần mà đã nhớ thương một đời, tiếc rằng, nàng ấy là phàm nhân, chàng luôn ẩn mình đặng bên cạnh nàng ấy dài lâu, chàng chỉ biết, hoa nàng ấy thích nhất là hoa Linh Phù nên từ đó về sau, trong Hoa Gian Lộ có thêm một cây Linh Phù, mãi không tàn đi cũng như tình yêu mà Trình Tranh dành cho cô nương ấy chưa từng phai.

Tiểu Tịch Nhiên ngồi ở bàn đá dưới góc cây Linh Phù, nhóc chán nản thở dài.

" Sư phụ, tại sao Linh Phù hoa lại chỉ nở vào buổi tối thôi chứ? "

Trình Tranh nhìn sang nhóc con.

" Vì ban ngày, ánh sáng quá chói lòa, hoa Linh Phù sẽ không thể tỏa sáng rực rỡ như buổi đêm được. Vạn vật đều cần một thời điểm, gọi là thời cơ chín muồi. Sẽ có một lúc, con thật tỏa sáng, thật rực rỡ sau đó sẽ trở về như ban đầu. Đó là Linh Phù. "

Nhóc con ồ lên, dường như đã hiểu, sau đó nhóc chạy vào trong nhà, chốc sau bưng ra một mâm bánh mứt cẩn thận đặt lên bàn, lại rót hai chén trà một chén chỗ nhóc, một chén chỗ kế bên.

" Sư phụ, xuống đây uống trà, ăn bánh đi. "

Trình Tranh chớp mắt đã ngồi trên ghế, uống trà.

" Ngon hơn hôm qua một chút rồi. "

Nhóc con gật gật đầu, ngồi xuống cầm miếng bánh lên ăn, hai má tròn lũm rất đáng yêu.

" Sư phụ, pháp thuật người dạy, Tịch Nhiên đã học xong rồi, không có gì khó cả. "

Trình Tranh như đoán được tiểu Tịch Nhiên sẽ dễ dàng học được tiên pháp vậy, thiên phú chăng?

" Sư phụ, sao người lại thích hoa Linh Phù thế? "

Trình Tranh đang uống trà thì khựng lại một lúc, chàng nắm chặt chén trà, dời mắt nhìn cây hoa Linh Phù.

" Hoa giới có một tập tục thế này, nếu như nam nhân có người trong lòng thì họ sẽ trồng hoa mà cô nương ấy yêu thích nhất, sau khi cây lớn sẽ đem nó tặng cho cô nương ấy, nếu mà cô nương ấy thích chàng trai thì sẽ nhận hoa còn không thích sẽ đem hoa trồng Tương Tư môn, xem như là từ chối. Ta cũng vậy. "

Nhóc con trầm ngâm một hồi mới lên tiếng.

" Sư phụ, là cô nương nào ở Hoa giới vậy? Linh Phù đã nở được bao tuần trăng rồi mà người vẫn không bứng nó lên đem đi tặng? Tại sao vậy? "

Trình Tranh im lặng, chàng cười nhẹ, phảng phất trên dung mạo của chàng là nỗi buồn man mát, chỉ hận không thể tặng nó sớm hơn.

" Bởi vì vi sư đã quá chậm. Lỡ mất nàng ấy. "

" Nàng ấy có tình lang rồi? "

Chàng lắc đầu.

" Là đã không còn. "

Ngàn năm trước, Trình Tranh dạo chơi ở Nhân giới, khi đang đi dạo thì trời bỗng đổ mưa, chàng đi vào trong mái hiên gần đó trú mưa, y phục chàng sạch sẽ không dính bẩn sình nhơ. Xa xa có bóng tiểu nương tử đang chạy về hiên đình, nàng ấy cả người ướt sũng nhưng không vì thế mà che đi dung mạo ngọt ngào, khó quên. Trình Tranh lấy ra một cái khăn tay thêu hoa mai đỏ đưa cho cô nương ấy.

" Cô nương, lau đi. "

Đưa rồi chàng quay người không nhìn, cô nương nhận lấy khăn tay bèn đa tạ một câu, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai, hai từ đa tạ đã khiến Trình Tranh nhớ mãi không quên.

" Công tử, khăn này đã bẩn, ta xin đem nó về giặt sạch, hôm sau bèn trả lại cho công tử. "

Trình Tranh xoay người nhìn cô nương ấy.

" Được. "

" Dám hỏi cô nương xưng hô thế nào? "

" Ta tên Tích Nhan họ Phạm. Còn công tử. "

" Trình Tranh. "

Hôm sau, Tích Nhan đem theo khăn tay đến trả cho Trình Tranh ngay tại mái hiên này, nàng ấy trang sức đơn giản, y phục cũng đơn giản.

" Công tử, ta đem khăn đến trả cho huynh. "

Trình Tranh đứng đợi Tích Nhan từ rất sớm, vừa nhìn thấy nàng ấy thì chàng đã cười, cười rất dịu dàng, đầy sự yêu mến.

" Cô nương, ta với cô đã quen biết, gọi ta là Trình Tranh đi đừng kêu công tử nữa, xa lạ lắm. "

Tích Nhan che miệng cười, nàng ấy rất duyên dáng, là cô nương dung hạnh đủ đầy.

" Chúng ta chưa thân đến mức gọi tên đâu. "

" Vậy thế nào mới là thân? "

Tích Nhan suy nghĩ một lúc.

" Là ta và huynh quen biết hơn một tháng, hiểu nhau hơn hai tháng. "

" Thân còn cần thời gian sao? "

Tích Nhan gật đầu.

" Vậy công tử, thế nào mới thân? "

" Là vừa gặp đã cho ta biết tên, nói với ta hơn năm câu. "

Tích Nhan mỉm cười.

" Vậy thì thân rồi. "

Thời gian sau đó, Trình Tranh thường ngồi nói chuyện với Tích Nhan ớ dưới mái hiên, hai người rất hợp nhau, tính tình cũng hợp, nàng ấy nhẹ nhàng, khiêm nhường, lễ độ, còn chàng dịu dàng, quan tâm.

" Tích Nhan, cô thích hoa gì nhất? "

Nàng ấy suy nghĩ một lúc.

" Ở Trấn Mộc Trì này, hoa Linh Phù là đẹp nhất. "

Từ đó về sau, trong Hoa Gian Lộ có thêm một cây Linh Phù.

Ngày qua ngày, Trình Tranh trồng cây, chăm cây lại nói chuyện cùng với Tích Nhan, tình cảm hai người ngày càng đậm sâu nhưng cái gì tốt quá sẽ không lâu. Tích Nhan không lâu sau bị bệnh rất nặng, chữa mãi vẫn không khỏi, cuối cùng qua đời ở tuổi hai chín, giữa lúc hoa Linh Phù nở rộ xinh đẹp nhất.

" Sư phụ, người thích hoa Linh Phù như vậy, tại sao không trồng một rừng Linh Phù mà lại là một rừng Tử Đằng? "

" Vì Linh Phù là độc nhất, chỉ cần một cây là đủ rồi. "

Năm xưa, Tịch Hoa thiếu chủ Hoa giới từng ngỏ ý muốn Trình Tranh trồng hoa Phượng Hoàng nhưng chàng nhìn về cây Linh Phù.

" Đời này của ta, chỉ trồng hoa Linh Phù. "

Tịch Hoa một lòng một dạ với Trình Tranh, từ khi nàng ấy còn nhỏ đã phải lòng chàng nhưng nàng ấy biết, tâm của chàng sớm không ở chỗ của thiếu chủ như nàng, Tịch Hoa chỉ đứng ở chỗ xa, nhìn người nàng thương.

Tiểu Tịch Nhiên vuốt vuốt tóc.

" Sư phụ, đại ca ca có trồng hoa gì không? "

Trình Tranh nhìn Tịch Nhiên với ánh mắt có chút bối rối.

" Hắn, hắn không trồng hoa. "

Tịch Nhiên cười cười.

" Con nghe nói, năm xưa bên cạnh đại ca ca có một tiểu công chúa nhưng sau đó nàng ấy đã qua đời, từ đó về sau không thấy đại ca ca đến Phượng tộc nữa. Sư phụ, chuyện này có thật không? "

Trình Tranh thở dài, nhìn về phía mặt trời đang khuất dần.

" Ta không biết. "

Chàng không biết thật sao?

Tiều Nhan Tức quả thật từ đó về sau không đặt chân lên Phượng tộc nữa, chàng thật ra có trồng hoa, chàng trồng một cây Phượng Hoàng trong sân nhưng nó mãi vẫn không nở hoa, có lẽ cũng giống như tiểu Phượng Hoàng của chàng đã không còn, hoa cũng không nở nữa.

" Nhan Nhan, huynh trồng cho ta một cây Phượng Hoàng đi, sau này, ta còn nó còn, ta mất nó không nở nữa, được không? "

Chàng khi đó không trả lời chỉ là lặng lẽ gieo trồng cây, chăm sóc cẩn thận, đến lúc nó lớn thì người cũng không còn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play