Tiều Nhan Tức trở về Thiên cung, trước cửa điện đã nhìn thấy bóng dáng thập thò lén lút đang cẩn trọng từng bước lui người đi ra. Tiều Nhan Tức đi đến nắm lấy áo người nọ, ném y trở lại vào trong. Người đó nằm trên mặt đất, lăn qua lộn lại rồi chầm chầm đứng dậy, ôm lấy tấm lưng yếu ớt mà kêu trời.

" Ca, đừng có hung hăng như vậy có được không? "

Là Tiều Úc Khanh đang bỏ trốn khỏi điện Chiêu Hoa. Tiều Nhan Tức phất tay đã thổi bay Úc Khanh vào lại Phất Ngọc điện. Tiều Cung Xuyên từ ngoài đi vào, nhìn thấy đệ đệ bị ném vào một cách thô bạo liền né sang một bên.

" Huynh về rồi hả, mau quản con báo này lại đi, Chu Chi quân tức giận đã bỏ đi rồi. "

Nhan Tức quay lại nhìn Cung Xuyên.

" Đệ không cùng với vị điện hạ kia làm càn nữa chứ? "

Tiều Cung Xuyên xoa xoa mũi, vờ như không nghe thấy đi về phía Phất Ngọc điện.

" Nếu đệ còn không nghe lời thì sẽ bị người đó liên lụy, đệ biết không? "

Nam tử vừa đi được vài bước thì dừng lại, y hít một hơi thật sâu.

" Ca, đó là lựa chọn của ta, là ta làm sai, ta phải chuộc tội, ta không sợ bị liên lụy. "

Tiều Nhan Tức im lặng một lúc lâu sau đó đi qua Tiều Cung Xuyên, bước vào Phất Ngọc điện.

" Ca chỉ muốn nhắc nhở đệ mà thôi, sự trừng phạt của Thiên đạo không chỉ đơn giản là chia rẻ đôi lứa đôi. "

Tiều Cung Xuyên trầm tư nhìn bóng lưng của Nhan Tức, y hiểu rõ hơn ai hết về sự trừng phạt này nhưng đây là quyết định của y, quyết không hối hận. Nhan Tức vào trong liền đi đến bàn sách, xem những phê chuẩn của Tiều Úc Khanh, đối phương lại đang bị trói ở trên ghế, ngọ nguậy không ngừng nhưng vô ích.

" Rất tốt, đệ đã tiến bộ không ít. Chỉ cần cố gắng thêm nữa thì có thể thay thế ta rồi. "

Tiều Úc Khanh khó hiểu nhìn Nhan Tức.

" Huynh nói nhảm gì vậy? Thay thế cái gì? Huynh sẽ là Thiên đế tương lai, ta thay thế cái gì của huynh chứ? Xì, nhảm nhí. "

Nhan Tức cười đầy ẩn ý, dây trói mấy đi ánh sáng, buông lỏng rơi xuống. Tiều Úc Khanh vui vẻ đứng dậy, đi đến ôm lấy tay của Nhan Tức.

" Ca, nhốt ta mấy hôm rồi cũng nên thả ta ra nhỉ? "

Chàng nhìn Úc Khanh rồi lắc đầu.

" Đệ là người ta lựa chọn, sinh ra là Hoàng tử Thiên tộc phải có trách nhiệm với muôn dân thiên hạ. Ta từ khi sinh ra, tu tập không ít pháp thuật, trải qua không ít lần thiên lôi, hoả đạo, bao lần cửu tử nhất sinh nhưng ta không thể oán than bởi vì đó là trách nhiệm của ta. Ta không hi vọng nhiều ở Cung Xuyên, đệ ấy sớm muộn cũng bị Thiên đạo trừng phạt, sa vào con đường u mê không chịu tỉnh ngộ. A Úc, nếu đệ trưởng thành thêm một chút nữa thì ta sẽ có thể đỡ thêm một lo âu. "

Tiều Úc Khanh bỉu môi, ngồi xuống ghế bên cạnh.

" Đệ không hiểu được đạo lí cao xa đó đâu, ca đừng tốn hơi nữa. "

Nhan Tức thở dài, chàng ngồi xuống bên cạnh. Rót cho Tiều Úc Khanh tách trà cũng rót cho bản thân tách trà.

" Khi ca vừa sinh ra đã bị đem đến bên cạnh sư phụ tu luyện thuật pháp, sau khi trở về thì Ma tộc dẫn binh làm loạn, ca phụng mệnh dẫn quân đi đầu, đó là lần đầu tiên ca nhìn thấy nhiều người chết như vậy. Cũng là lần đầu tiên ca cảm thấy bản thân thật vô dụng, bị thủ lĩnh Hộ Sơ đánh trọng thương phải trở về Thiên tộc. Sau đó ca lại bắt đầu trấn giữ ở Vong Xuyên, chứng kiến Vong Xuyên Tử, ca khi đó dốc hết sức mình cũng chỉ bảo vệ được một trấn nhỏ, còn lại đều là xác trôi đầy sông. Khi trở về ca trốn ở Hạn Nan, tu luyện thật tốt, tăng tu vi. Trải qua nhiều lần như vậy ca mới hiểu được tại sao phải Tiên nhân. "

Tiều Úc Khanh đang chăm chú lắng nghe thì nghiêng đầu hỏi tại sao. Nhan Tức cười, nụ cười của chàng rất dịu dàng.

" Bởi vì chúng ta mạnh hơn người phàm rất nhiều, họ yếu thế hơn nên luôn là lựa chọn hàng đầu của kẻ xấu xa. Úc Khanh, đệ sinh ra đã có thể trạng hơn người, chỉ cần chịu tu tập đàng hoàng thì không hề thua kém ta. "

Đối phương nghe đến đây thì có thái độ dửng dưng, y hoàn toàn không muốn đâm đầu vào mấy cái trách nhiệm của Tiên nhân này nọ. Một lòng muốn sống yên bình. Nhan Tức lại thở dài.

Ai nhìn vào cũng nói Thái tử đức cao vọng trọng, tôn quý vô cùng nhưng mấy ai thấu được phía sau vẻ hào nhoáng đó là những lần rơi vào tuyệt vọng tận cùng, nhìn thấy hàng ngàn người ra đi, trốn trong góc tối ôm mặt mà khóc, khắt khổ tu luyện, nâng cao tu vi, ngày ngày đối mặt với hơn trăm ngàn bản tấu sớ, chạy đôn chạy đáo giải quyết trăm chuyện. Bên ngoài lo cho thiên hạ, bên trong nuôi dạy đệ muội. Bản thân của chàng thật sự không muốn được lựa chọn làm Thái tử nhưng chàng luôn nhắc nhở bản thân rằng. Đó là trách nhiệm của chàng, sinh ra ở đây, thân phận như vậy thì phải làm tốt chức trách của bản thân.

Chàng luôn dạy dỗ tỉ mỉ điều đó cho hai đệ và Ngư Phi nhưng tiếc là một tên u mê vào tình yêu khó thoát, tên còn lại luôn muốn phủi bỏ trách nhiệm. Ngư Phi thì vẫn còn tu tập nhiều hơn. Khoảng thời gian chàng để cho Úc Khanh rèn luyện chàng đã âm thầm sai người điều tra về sự kiện vân tụ ngày Ngư Phi và Tiềm Trúc ra đời cũng cật lực phái người thay phiên trông coi phong ân của kén Hàn Ma.

Nhan Tức lấy ra một bản tấu sớ đưa cho Úc Khanh.

" Đây là bản tấu của Thượng Phạt Hoa Đề, đệ xem và đến nơi đó giải quyết, sau đó ghi chép lại từng việc gửi về cho ta xem xét. Thời hạn cho đệ là năm tháng, chỗ ở của Thượng Phạt Hoa Đề ở trên Hạm Phiên sơn. "

Úc Khanh nhận lấy bản tấu liền đi mất. Nhan Tức thở dài ra khỏi điện. Vừa ra đã nhìn thấy Phượng chủ đứng cách đó không xa, bà diện y phục đơn giản không quá cầu kì, bên ngoài khoác áo Long tơ Phượng ti. Nhan Tức nhìn thấy thì cúi đầu hành lễ.

" Phượng chủ. "

Lạc Thanh Mi cũng cúi đầu với Nhan Tức. Sau khi hành lễ, Tiều Nhan Tức mời Lạc Thanh Mi vào trong đại điện thưởng trà. Tiểu đồng bưng trà lên liền đứng một bên cách Nhan Tức không quá mười bước chân.

" Hôm nay ta đến là muốn hỏi Thái tử vài điều."

Nhan Tức im lặng lắng nghe.

" Ta biết, Thái tử và nhi nữ quan hệ không phải chỉ đơn giản là huynh muội bình thường mà còn là tình cảm khác. Hôm nay nhìn thấy Thái tử xả thân lao vào cứu mạng nhi nữ ta rất cảm kích nhưng tiểu Ngư cần tu tập thêm ở Tàng Bảo Tước, về sau cũng cần tu dưỡng tính nết. Thái tử tuy không phải chiều hư nhi nữ nhưng cũng đã lo toan thái quá cho nhi nữ. Lạc Thanh Mi ta rất mong Thái tử ít tiếp xúc với tiểu nữ hơn, để tránh con bé phân tâm không thể tiếp quản được ngôi vị Phượng Đế."

Nhan Tức im lặng một lúc mới mỉm cười.

" Ta đối với muội ấy không có tình riêng. "

Lạc Thanh Mi nghĩ rằng Tiều Nhan Tức sẽ chần chừ không đồng ý không ngờ chàng lại phủ nhận nhanh như vậy. Bà để ý thấy Nhan Tức đã bóp chặt tách trà trong tay. Tiều Nhan Tức thở dài.

" Phượng chủ, có điều ta và muội ấy từ đầu đã được định sẵn hôn ước. Ai nuôi dạy muội ấy sẽ là phu quân tương lai của muội ấy. Hôm nay người nói như vậy thì phải làm sao đây? "

Dường như Nhan Tức không muốn đồng ý với Lạc Thanh Mi. Bà mỉm cười, trong mắt lộ ra vài phần ẩn ý khó nói.

" Chuyện này đợi sau khi con bé trở thành Phượng Đế thì tính tiếp. Hiện giờ ta muốn hỏi ngài, con gái ta đang ở đâu? "

Tiều Nhan Tức buông tách trà ra.

" Muội ấy đang được chăm sóc ở Hoa Gian Lộ. "

Lạc Thanh Mi rời khỏi cung của chàng không lâu sau đó. Nhan Tức thấy rất lạ, rõ ràng trước kia Phượng chủ rất tốt với chàng cũng không ngăn cản gì, bây giờ lại đột nhiên ngăn cản, chỉ e có người châm mòi biến lửa. Ban nãy câu nói đó của chàng dường như cũng không đúng lắm mà dường như cũng không có sai. Nhan Tức không nghĩ nữa liền đi đến bàn sách bên kia phê duyệt tấu sớ của các tiểu tiên, hạ thần, chủ nhân tứ hải, sơn cốc từ khắp nơi gửi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play