Hà Trang tức điên người đi thẳng vào phòng riêng xô hết mọi thứ xuống đất, tại sao lại là cậu ta xuất hiện và chọc tức cô ngay lúc này chứ. Tên Giám đốc chả ra gì chỉ muốn được lợi cho mình. Nhìn sang chỗ gương cô chỉnh lại tóc tai mỉm cười đi ra ngoài. Cô không để chịu thua như vậy nhất định là vậy!

Trần Phương ngồi cạnh nhìn Dung Ân đang ăn kẹo ngồi rất ngoan ngoãn đúng là lúc nhỏ và bây giờ của cô vẫn y như vậy, chắc ngày xưa bố mẹ cậu ấy nhàn nhã khi không phải lo nghĩ nhiều. Nhùn dâng vẻ khi ăn khi ngồi xem hoạt hình của Dung Ân, coi lại thấy vui có lẽ hiện tại như này lại tốt chưa bao giờ thấy Dung Ân cười thoải mái như hôm nay.
  • Chị ơi chị ăn kẹo không, em.còn nhiều lắm!
Trần Phương lắc đầu lấy tay vuốt vài lọn tóc mai cho cô.
  • Chị thích ăn bánh kem hơn! Em cũng thích ăn chứ?
Dung Ân gật đầu lia lịa vui vẻ.
  • Mạc Thần đi vào nhìn anh vẫn không tin là Dung Ân hiện tại chỉ là cô bé 5 tuổi. Anh nhìn cô đầy nghi hoặc có phải cô giả vờ vậy không. Mạc Thần tiến sát lại gần cô để quan sát rõ ánh nhìn, biểu cảm.của cô.
  • Dung Ân chuyện hôm qua cô quên rồi sao? Cô sảy thai rồi!
Trần Phương nghe xong tai ù luôn. Cô không nghĩ anh ta lại đi nói như vậy trước mặt Dung Ân. Mạc Thần lại chờ biểu hiện khác thường của cô nhưng không Dung Ân vẫn lấy kẹo trong túi ra nhai đôi mắt hồn nhiên nhìn anh cầm lấy viên kẹo dơ trước mặt anh mỉm cười.
  • Anh ơi muốn ăn kẹo nên bắt chuyện với em à?
Dung Ân cười khúc khích nhìn anh, Mạc Thần đã từng nhìn đôi mắt xinh đẹp đó đã từng rung cảm vì nó và giờ lại lần nữa như vậy.
  • Anh nghĩ Dung Ân giả vờ sao? Anh Thần anh nên ra khỏi đây đi nhìn anh tôi chướng mắt lắm!
  • Khi nào xuất viện Dung Ân sẽ về Biệt thự Hoàng hoa!
  • Anh!
Dung Ân nghe đến biệt thự Hoàng hoa thì vui lắm như đã được đến đó rồi nhìn anh đôi mắt sáng lấp lánh cầm tay anh lắc nhẹ.
  • Anh ơi ở Biệt thự Hoàng hoa có anh Mạc Thần, anh ấy ở đó!
Mạc Thần nhìn cô và nhìn Trần Phương mỉm cười.

2 tuần sau.

Trần Phương đang ở phòng khách nhìn sang Đằng Phong đầy lo lắng.
  • Anh hay anh dẫn em đến Biệt thự Hoàng hoa đi!
  • Thôi anh sợ lúc Thần giận dữ lắm!
  • Nhưng mà em sợ Dung Ân bị anh ta bắt nạt!
Đằng Phong lắc đầu phản đối.
  • Nếu mà bắt nạt thì bắt nạt trên giường thôi mà giờ Dung Ân lại là tâm hồn của một cô bé.
Trần Phương tỏ ra hờn dỗi không thèm nhìn anh.
  • Hứ, em không biết một tuần phải cho em gặp Dung Ân 3 lần.
Đằng Phong trố mắt vì yêu cầu quá sức này.
  • Quá nhiều 2 lần thôi. Nhưng anh cần nói chuyện với Mạc Thần.
Trần Phương mỉm cười.
  • Em có yêu cầu nhỏ nữa.
Đằng Phong đầy nghi hoặc.
  • Phong Vũ cũng sẽ đến.
Đằng Phong lắc đầu lia lịa.
  • Trời em dẫn anh ta đi là anh bán đứng bạn bè đấy.
  • Thế anh có nghe em không? hửm
Trần Phương liếc liếc anh bật chế độ nóc nhà, Đằng Phong cũng phải rén.

Sau khi xuất viện Trần Phương được đưa về Biệt thự Hoàng hoa cô như được trở về tuổi thơ xuống xe chạy nhảy khắp vườn hoa ngắt bông này đến bông kia.
  • Wow đây nhiều hoa đẹp quá! Anh ơi tí em hái cho vào lọ hoa nhé!
Mạc Thần không nói gì đi thẳng kên lầu, người làm nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Lục Cảnh cười cười bảo họ.
  • Giờ cô ấy hơi có vấn đề chút chắc chắn thời gian về sau sẽ ổn.
Người làm cũng gật gật cho qua nhưng bán tín bán nghi vù mấy xái hành động, lời nói của cô.

Dung Ân theo trí nhớ đi tìm Mạc Thần gọi tên hết đi vào nhà bếp rồi ra phòng khách nhưng vẫn không thấy đâu. Thế là cô nhớ ra đi lên phòng anh cô mở cửa.
  • Anh Thần ơi! Anh Thần!
Giọng cô đầy nũng nịu, trẻ con Mạc Thần nghe tiếng mở cửa vội quay đầu lại. Trên người đang thay chiếc áo sơ mi bắt gặp Dung Ân đang đứng đó mỉm cười.
  • Anh ơi em tùm không thấy anh Thần đâu, anh Thần rõ ngủ ở phòng này mà. Sao anh vào phòng anh ấy?
Mạc Thần tay cầm cúc ado mà thao tác dừng lại nhùn cô. Thật sự cô đang không nhớ mình là ai sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play