Mạc Thần vẫn nghi ngờ không tin đây là sự thật khi cô tỉnh lại. Anh nghĩ cô sẽ khóc lóc đầu tiên rồi sẽ chửi mắng anh. Lục Cảnh lái xe lén nhùn khuôn mặt anh đến cả anh cũng thấy lạ nhưng Đằng Phong đã gọi điện thoại có mặt ở đó.
- Thần cậu có đến bệnh viện chưa?
Là Đằng Phong gọi cho hắn, anh cũng bắt máy liền.
- Tôi đang đến cậu ở đó rồi sao?
- Cậu đến đi Dung Ân đang đợi cậu.
Phong đứng nhìn vào phình bệnh thấy Trần Phương đang ngồi nhìn cô bạn Phong Vũ bất lực ôm mặt. Ánh mắt khó nói hết của Đằng Phong, Mạc Thần có vẻ hiểu được gì đó nhưng thấy là lạ.
Trần Phương nhìn người bạn của mình tỉnh lại vui biết bao nhưng mà…sao bây giờ lại thành ra như vậy. Giọng nói mất bình tĩnh của cô nhìn Dung Ân lấy lại niềm tin.
- Dung Ân là tớ đây! Phương Phương của cậu này!
Dung Ân nép vào góc tường ánh mắt lạ lẫm lắc đầu nhìn Trần Phương.
- Phương Phương không phải như vậy, cậu ấy không cao như này. Cậu ấy mặt nhỏ tóc dài còn chị là ai?
Đó là câu trả lời của Dung Ân mỗi lần Trần Phương hỏi không nhận ra cô sao thì đều được trả lời vậy. Trần Phương và Phong Vũ nhìn nhau bất lực. Lâu lâu Dung Ân lại nhớ cáu tên Mạc Thần rồi mà gọi tên bảo tìm cho cô. Tại sao chứ?
- Cậu nhớ anh Phong Vũ chứ chúng ta rất thân đó?
Dung Ân nhìn theo sự chỉ tay của Trần Phương mà lắc đầu từ cái tên gương mặt đều lạ lẫm với cô.
- Em không có bạn tên Phong Vũ đâu! Em chủ muốn gặp anh Mạc Thần.
Trần Phương bực mình tại sao cứ nhắc cái tên Mạc Thần mà không nghĩ đến cách xưng hô khác lạ của cô.
- Sao cậu cứ gọi cái tên Mạc Thần! Mạc Thần vậy. Anh ta cí gù tốt hả?
Trần Phương tức giận la mắng Dung Ân. Dung Ân như một đứa trẻ bị quát mắng mà òa kên khóc.
- Anh Thần ơi, hu hu đừng mắng em! Muốn tìm anh Mạc Thần!
Gương mặt nhòe đi vì nước mắt, ánh mắt như đứa trẻ sợ sệt khi bị chửi. Phong Vũ đơ cả người ra nhìn biểu hiện này của cô. Bên ngoài Mạc Thần đứng bất động nhìn tình cảnh này.
Trần Phương quay lại thấy người mà cô ghét đang xuất hiện ở đó nhìn người yêu mình đi nối giáo cho giặc.
- Anh Phong anh gọi anh ta đến làm gì để nhìn bộ dạng này của Dung Ân sao?
Mạc Thần liếc sang cô gái đang nằm trên giường khóc nức nở miệng cứ nói muốn gặp anh nhưng mà lại chẳng nhìn đến anh. Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô mở miệng.
Anh đang đợi sự quát tháo chửi mắng của cô nhưng không lại là đôi mắt ánh nhùn đã lâu anh không được nhùn thấy. Đôi mắt ngập nước, ánh nhìn hồn nhiên nhìn anh.
- Anh ơi tìm.anh Mạc Thần giúp em!
Giọng nói non nớt cùng đôi mắt đó làm Mạc Thần cứng như kho tượng đến cả thở cũng khó khăn, cái nghẹn lại ở tim anh. Anh thấy đây là chuyện gì đây?
Bác sĩ đi vào nhìn biểu hiện các nói năng của cô thì nhận ra đây là triệu chứng của căn bệnh cú sốc tâm lý quá nặng.
- Có thể lúc nhỏ cô ấy đã trải qua một cú sốc lớn và đã cướp đi ý thức của cô ấy. Cô ấy kèm theo nhiều bệnh nên chuyện này xảy ra là sớm hay muộn thôi. Cô ấy cần được nghỉ ngơi. Bây giờ dù cô ấy là hai mấy tuổi nhưng trong đầu cô ấy chỉ là đứa bé 5 hay 6 tuổi thôi. Theo tôi cô ấy quay về quãng thời gian bản thân gặp phải cú sốc lớn nhất.
Trần Phương thấy nực cười.
- Bây giờ không phải là quãng thời gian đau đớn nhất sao, tại sao lại thành ra như vậy?
Tất cả mọi người đều được nghe từ chính miệng bác sĩ nói. Mạc Thần suy nghĩ một hồi.
- Có cách nào lấy lại được kí ức bây giờ không?
- Tôi cũng không chắc nhưng hiện tại tôi thấy cô ấy cứ nhắc đến tên anh suốt có vẻ ở quá khứ hai người rất thân hay anh xem có thể giúp cô ấy không?
- Không được!
Cả Vũ và Phương đều từ chối. Phong giật mình ngại ngùng nhìn cô bạn gái và cậu bạn thân.
Mạc Thần nhìn bác sĩ không quan tâm đến hai người họ.
- Vẫn có nhiều cách không phải chỉ việc để anh ta làm chuyện này. Lỡ như nếu một ngày nào đó Dung Ân lấy lại trí nhớ thì sao hát nhớ mấy chuyện này đều ra anh Thần mà ra.
Phong Vũ và Mạc Thần trừng mắt nhìn nhau.
- Tôi không có ý định sẽ thấy có lỗi với cô ấy nhưng nhìn tình cảnh hiện tại tôi lại thấy cần giúp cô ấy khôi phục trí nhớ anh hiểu ý tôi chứ?
Đằng Phong thấy cuộc hội thoại này rất căng cần giải quyết nên xen vào.
- Trời ơi vui vì em ấy tỉnh lại rồi theo từ bác sĩ. Trần Phương em vào với Dung Ân đi. Bọn anh đi nói chuyện tí.
Trần Phương liếc xéo rồi đi vào phòng bệnh.
Ba người đàn ông đi lên tầng thượng bệnh viện nói chuyện.
- Tôi mong chuyện này sẽ đưa cách giải quyết sớm.
Đằng Phong nhìn hai người đàn ông đang phát ra tia lửa với nhau.
- Bác sĩ đã nói vậy hay để Dung Ân ở chỗ Mạc Thần đi!
- Không được!
Phong Vũ nhìn Đằng Phong đầy tự tin.
- Hai người thành ra như vậy mà ở cạnh nhau sao?
- Vũ anh phải nhớ một điều bây giờ Dung Ân đang là một cô bé chứ không phải một phụ nữ.
Nghe đến đây ai cũng thấy mất tự nhiên.
- Với lại khi tỉnh lại cô ấy muốn tìm tôi. Tôi cũng có trách nhiệm vớ cô ấy vừa mới sảy thai chưa bao lâu.
- Im miệng anh còn nói được chuyện này. Nếu như khi lấy lại được kí ức anh nghĩ Dung Ân sẽ tha thứ cho anh biết đâu còn trách mắng bọn tôi tại sao để anh bên cạnh. Tôi biết Dung Ân yêu anh nhưng không có nghĩ là không hận anh qua vụ việc hôm qua.
- Tôi chấp nhận. Tôi mang hận thù với gia đình cô ấy. Nhưng mà tôi muốn biết một vài chuyện ở quá khứ. Tôi muốn biết tại sao cô ấy nói bố mẹ cô ta không giết người trong khi năm đó cả hai chúng tôi chứng kiến họ đã giết bố mẹ tôi!
Đằng Phong đau lòng nhìn người bạn của mình vẫn còn ám ảnh nỗi đau này. Phong Vũ nghe xong im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT