• Có câu đời cha ăn mặn đời con khát nước, ông nội nó làm.bao nhiêu chuyện sai trái chứ không phải mỗi chuyện hãm hiếp chị ta nên giờ bố con bé mới lãnh hậu quả. Chuyện bố nó chưa bị trừng phạt hết giờ đến lượt con gái lãnh. Gieo gió gặt bão.
  • Tôi chỉ muốn biết bố mẹ Dung Ân là tự sát hay có người giết?
  • Chuyện đó quan trọng sao?
Lâm Bình hừ lạnh nói nhiều quá ông uống miếng trà. Phong Vũ đang không biết phải Mạc Thần giết bố mẹ Dung Ân không. Lâm Bình đắn đo mãi.
  • Hoàng Mạc Thần đã trả thù cho bố mẹ cậu ta!
Phong Vũ cả kinh cứng người lại không tin đây là sự thật.
  • Con không thể biết được ta biết nhiều chuyện đến mức nào đâu. Cậu ta đã chứng kiến cảnh bố mẹ bị giết lúc còn nhỏ, mất người thân giống như ta nên ta thấy chuyện cậu ta làm không quá đáng. Với lại nếu thằng bé không làm ta cũng sẽ làm ai ngờ đâu nó ra tay trước.
Phong Vũ nghe lời Lâm Bình nói mà chán nghét nói việc giết người sao có thể nhẹ nhàng như vậy.
  • Phong Vũ con nên từ bỏ Dung Ân một đứa con gái chả ra gì không đáng để con phải quan tâm. Nó từng bị cưỡng hiếp và có con rồi ở trong viện tâm thần bị cả cái Thành phố này nói chả ra gì.
  • Ông không thể nghĩ gì tốt đẹp về cô ấy sao?
Ánh mắt thất vọng của anh nhìn người cha này.
  • Ta còn biết nó còn là tình nhân của Mạc Thần một đứa con gái có thể nằm lên giường với người giết bố mẹ mình thì xem lại cái đầu rỗng tuếch đó và cái nhân phẩm chả ra gì. Tỉnh táo lại Phong Vũ tương lai của con đừng bị con bé phá hủy.
Lần này giọng nói Lâm Bình đầy hi vọng và có phần bất lực vì không thể nói thêm gì với đứa con trai này. Ngày xưa, ông chưa từng yêu phụ nữ nào mất lí trí như này. Ông sợ phải đánh mất đứa con này. Ông sợ thua một đứa con gái chả cần làm gì nhưng vẫn cướp được con trai ông.

Phong Vũ im lặng nhìn chén trà đã nguội hết bốc hơi. Một bữa trưa đúng là khó tiêu!

Dung Ân đi từng đoạn đường ngày nhỏ mình thường đến trường và về nhà, hôm nay trời xui đất khiến cô về lại Biệt thự nơi cô và gia đình từng sống. Căn nhà vẫn không thay đổi từng góc tường cổng nhà, nhìn từ bên ngoài cô thấy xích đu đã cũ nhớ lúc Mạc Thần sang chơi đã ngồi cùng nhau anh đọc sách cho cô nghe. Những bông hoa vẫn nở đẹp đẽ chắc chủ ngôi nhà rất yêu hoa nên tưới tắm cho nó. Cô nhớ ngày nghỉ cô cùng bố lại rửa xe hơi và tưới cây trông vui làm sao! Nỗi đau lại quét qua tim cô. Một bóng dáng quen thuộc đi từ ngoài sân đi ra và trong đầu hiện ra Mạc Thần. Không ngờ chính là anh, sao anh từ trong đó đi ra, lòng cô kêu gào dữ dội. Đi theo đằng sau là Hà Trang nhìn vẻ mặt cô ta rất vui vẻ đừng nói họ là chủ căn nhà này. Dung Ân loang mang nhìn căn nhà cửa gia đình cô và nhìn hai người họ. Dung Ân bước thật nhanh đi đến cửa chính. Mạc Thần sững sờ như bị bắt tại trại, Hà Trang không cười nổi nữa.
  • Cô làm gì ở đây?
  • Nhà tôi tôi đến đây không được sao?
  • Hừ cô nói là nhà cô? Trước là nhà cô giờ thì khác!
Dung Ân nhìn Mạc Thần đầy đau lòng.
  • Mạc Thần anh là chủ căn nhà này sao?
  • Phải!
Mạc Thần dứt khoát trả lời nhìn cô đầy lạnh lẽo.
  • Tại sao phải là nhà này, anh có thể mua nhà khác mà. Hà Trang cô cũng không vui nổi phải không?
Hà Trang cũng không thích lắm nhưng chiều theo ý anh cô cũng không nói gì nhiều.
  • Dung Ân bây giờ nó không phải nhà cô nữa. Cô đừng ở đây đôi co.
  • Anh tại sao có thể làm chuyện như vậy chứ? Anh, tôi tưởng anh tốt lắm dù bao nhiêu chuyện anh vẫn đối xử lạnh lùng với tôi nhưng chưa phải là giết tôi đánh đập tôi nhưng có vẻ tôi dại khờ, ngu ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play