Sáng sớm thứ hai, Tần Uyên trở về sau khi xử lý công việc, chuẩn bị đi tìm Trần Mặc và Triệu Cường, anh nhìn các thành viên trong phòng làm việc, bởi vì gần đây không có vụ án nào, mọi người đều tương đối nhàn rỗi, Mộc Cửu đang ở trong phòng pháp y của Lam Tiêu Nhã, Hồng Mi và Đường Dật đang cúi đầu đọc sách, không cần nhìn Thạch Nguyên Phỉ cũng biết anh ta đang chơi game, Trần Mặc cũng đang xem tin tức, nhưng anh không nhìn thấy Triệu Cường, chắc chắn sẽ không ở trong phòng pháp y, nhưng trên bàn khôn có túi, Tần Uyên bước vào hỏi: “Trần Mặc, Triệu Cường đâu?”
Trần Mặc đặt tờ báo xuống, liếc nhìn chỗ ngồi trống của Triệu Cường, đáp: “Cậu ấy còn chưa tới.”
“Còn chưa tới?”
Tần Uyên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9:30, thời gian này rồi, sao còn chưa đến văn phòng nữa.
Thạch Nguyên Phỉ cũng liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, nghĩ đến khuyết điểm của Triệu Cường, “Không lẽ Triệu Cường lại đi lạc đường nữa rồi?”
Đường Dật khép sách lại, nói: “Không thể nào, anh Cường đã ở trong cục nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều qua lại, đây là đoạn đường mà anh ấy quen thuộc nhất.”
Hồng Mi cũng cảm thấy không có khả năng, “Đúng vậy, từ nhà cậu ấy đến văn phòng, lái xe cùng lắm chỉ mất hai mươi phút.” “
Thạch Nguyên Phỉ nghĩ lại lần chỉ đường cho cậu ta, ngẩng đầu lên nói: “Có gì là không thể, trên xe cậu ta có GPS cũng như không, nếu cậu ta sống trong khu dân cư hơi lớn chút, nói không chừng cậu ta sẽ không tìm được nhà của mình nữa kìa.”
Hồng Mi gật đầu, Thạch Nguyên Phỉ bày tỏ tán thành, “Cũng có thể vậy lắm, một số khu dân cư yêu cầu có xe chuyên biệt vì quá lớn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT