“Hoa hồng ăn thịt người.”
Tần Uyên khẽ nhíu mày, thấp giọng lặp lại năm chữ này, sau đó đi đến chỗ Mộc Cửu đang đứng, nhìn lòng bàn chân người chết, đó là một đóa hồng đỏ, khẽ nở rộ ở đó.
Trong đầu Lam Tiêu Nhã nghĩ đến chuyện này, lúc này cô cũng nhớ ra năm chữ này biểu hiện cho cái gì, nhưng sau đó, câu hỏi cô nghĩ đến là: “Mười năm rồi, chẳng phải hung thủ đã không xuất hiện nữa sao?”
Vẻ mặt Triệu Cường mơ màng, thay phiên nhìn khuôn mặt không tốt lắm của ba người bọn họ, nghi ngờ hỏi: “Vụ án gì vậy?”
Mười năm trước, anh không ở thành phố S, cho nên hoàn toàn không có ấn tượng gì về vụ án này.
Tần Uyên nói với Triệu Cường về vụ án giật gân năm đó, “Vụ án đầu tiên xảy ra cách đây mười bốn năm, người chết là phụ nữ, mỗi tháng sau đó sẽ tìm thấy một người chết mới, trong số những người chết có nam và nữ, tất cả đều từ mười lăm đến ba mươi lăm tuổi, thi thể của người chết được tìm thấy trong thùng rác, tất cả đều được đặt trong túi đen, mắt bị khoét ra, các cơ quan nội tạng gần như đều được lấy ra, tất cả các vết thương trên cơ thể đều được khâu lại, một bông hồng đỏ được tìm thấy trên lòng bàn chân của mỗi người chết, đó là dấu hiệu của kẻ giết người.”
Mỗi tháng có một người chết, trong bốn năm liên tiếp, vậy là có hơn bốn mươi người chết, Triệu Cường hít một hơi lạnh, nhìn người phụ nữ đã chết trước mặt, “Tình hình gần giống như người chết này!”
Anh đi vài bước sang một bên, lúc này cũng nhìn thấy hoa hồng đỏ ở lòng bàn chân người chết, “Đó là lý do tại sao gọi là hoa hồng……Nhưng tại sao lại là ăn thịt người? Nội tạng của người chết có thể bị hung thủ…?”
Mộc Cửu nói thay Triệu Cường: “Bị hung thủ ăn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT