Trước giờ cơm tối, trong lúc chuẩn bị thức ăn, Tiểu Lan - nữ hầu trong biệt thự đã lén lút ăn vụn thức ăn khi mọi người không có ở đó, còn ăn một cách ngon lành, bởi vì cô ta cho rằng chỉ ăn vào miếng thịt lợn quay thì sẽ không có ai để ý, không có ai phát hiện ra, dù gì thì đây cũng không phải là lần đầu cô ta ăn vụn thức ăn.
Ngặt nỗi, vì món lợn quay mà đầu bếp làm quá ngon, cô ta cứ ăn hết miếng này đến miếng khác khiến một dĩa vung lại chẳng còn bao nhiêu, lúc này cô ta mới tá hoả, vội vàng chùi mép.
Một lát sau, người hầu trưởng bước vào, bà ta kiểm tra lại chuẩn bị dọn thức ăn ra bàn, liền phát hiện ra điểm đáng nghi.
Người hầu trưởng nhíu mày, giọng vô cùng nghiêm nghị: "Sao dĩa thịt lợn quay này lại còn ít như vậy? Là ai đã động tay động chân vào hả?"
Tiểu Lan đứng một góc sắc mặt tái xanh, run rẩy không dám lên tiếng, vì cô ta biết, nếu bị phát hiện, chắc chắn người hầu trưởng sẽ không để cho cô ta sống yên. Hơn nữa, còn là bị phạt vì tội ham ăn, há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Ngay lúc đó, Tô Như Mạn từ nhà kho trở về, còn chưa kịp hiểu là đang xảy ra chuyện gì thì Tiểu Lan đã tiến lên chỉ thẳng vào mặt cô: "Dì Dung, là cô ta, chính cô ta là người đã ăn vụn."
Người hầu trưởng thường được gọi là dì Dung, bà ta nghe vậy liền cau mày, còn chưa rõ đúng sai đã mắng Như Mạn một trận: "Lại là mày? Sáng nay làm đổ xô nước trước mặt khách, bây giờ còn dám ăn vụn? Có phải là mày chán sống rồi không?"
"Tôi... tôi không có. Tiểu Lan, cô đang nói gì vậy chứ? Rõ ràng tôi mới từ nhà kho trở về, sao có thể ăn vụn được?" Như Mạn vội vàng giải thích.
"Ý cô là gì? Ý cô là tôi đang vu khống cho cô sao? Chính mắt tôi nhìn thấy sao có thể sai được chứ?" Tiểu Lan hét lên, cô ta muốn đổ hết tội lên đầu cô, còn hùng hổ nói rằng mình đã nhìn thấy tận mắt.
"Cô nói dối, cô có bằng chứng không? Tiểu Lan, có phải cô là người lấy cắp đồ ăn rồi vu oan cho tôi không? Chỉ cần cô nhận sai với dì Dung là được rồi mà, tôi luôn xem cô là bạn, chúng ta cùng nhau chịu phạt, có được không?" Như Mạn ngây thơ nói, cô nghĩ rằng người khác cũng chân thành và tử tế như mình.
"Ai nói tôi muốn cùng cô chịu phạt chứ?" Tiểu Lan trừng mắt với Như Mạn rồi quay sang nói với người hầu trưởng: "Dì Dung, con thật sự đã nhìn thấy cô ta ăn vụn. Hơn nữa dì nói xem, hôm nay cô ta bị quản gia phạt quét dọn nhà kho, còn không được ăn cơm, chắc chắn là trong lòng cô ta oán giận, động cơ cũng quá rõ ràng rồi còn gì. Nhưng mà cho dù có đói cũng không thể làm như vậy được, tội này nhất định không thể tha, dì nói có đúng không?"
Dì Dung trầm mặc, giọng nói rùng rợn khiến người ta toát mồ hôi lạnh: "Đem roi đến đây!"
"Dì Dung... tôi thật sự không có." Như Mạn cố gắng giải thích nhưng cho dù cô có nói gì thì mọi người cũng không chịu tin cô.
Roi mây được đem đến, người hầu trưởng cầm lấy cây roi mây đánh vào người cô, đau đến mức run rẩy, cảm giác như da thịt đều bị rách toạc ra.
"Chát! Chát! Chát!"
"Cho chừa có thói xảo biện, không chịu yên phận! Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày chỉ là một con ở trong ngôi biệt thự này thôi! Cái thứ như mày, đáng ra tao phải dạy dỗ mày từ sớm mới đúng." Dì Dung vừa đánh vừa mắng xối xả trong khi cô không làm sai gì cả.
"Á!" Như Mạn đau đớn ngã trên sàn nhà lạnh ngắt, trước mắt như có một làn sương mỏng, cô mím môi, cố gắng kiềm chế không để bản thân phát ra bất kì âm thanh nào. Cô sợ mẹ cô sẽ nghe thấy, cô sợ mẹ cô phải nhìn thấy cảnh tượng này, sức khoẻ của bà ấy vốn không được tốt, cô không muốn bà ấy phải lo lắng cho cô thêm nữa.
Đánh cũng đã đánh xong, mắng cũng đã mắng xong, người hầu trưởng điều chỉnh lại hơi thở, nếu không phải bà ta còn có việc của mình, chắc chắn bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Ngay sau đó, mấy người hầu khác liền vây quanh cô, lấy cô ra làm chủ đề để cười cợt, còn có người ác ý lấy một xô nước lạnh tạt thẳng lên cơ thể đầy rẫy vết thương của cô.
"Ha ha ha! Đáng đời lắm! Tự làm tự chịu!"
"Hừ! Cô ta tưởng mình được hầu hạ bên cạnh tiểu thư thì hay lắm, gì thì sao chứ? Đến tiểu thư cũng không cần cô ta nữa."
"Phải rồi, lần trước tôi còn thấy cô ta lén lút đọc trộm sách trong thư phòng. Người hầu mà cũng bày đặt đọc sách?"
"Chắc cô ta đang tưởng tượng rằng mình mới là tiểu thư ở đây, cũng nên rớt xuống trần gian rồi, đừng mơ mộng nữa."
Bọn họ mỗi người một câu, ồn ào đến mức Như Mạn không nghe rõ được bọn họ đang nói gì. Nhưng mà cũng nhờ như vậy cô mới biết được, thì ra trong ngôi biệt thự này lại có nhiều người ghét cô đến vậy, trong khi từ trước đến giờ cô luôn xem bọn họ là bạn, luôn chân thành đối đãi.
Tại sao vậy? Tại sao đều là con người với nhau mà lại khác biệt nhiều đến thế?