Thời gian thấm thoát thôi đưa, cuối cùng thì ngày diễn ra lễ đính hôn cũng đã đến, mọi chuyện vẫn trôi qua một cách bình lặng, bình lặng đến mức kì lạ.

Ngày hôm đó, mọi người vô cùng bận bịu và tất bật chuẩn bị cho lễ đính hôn, nào là tiếp khách nào là chuẩn bị cho sân khấu và các tiết mục.

Ở trong phòng trang điểm, Tôn Kim Ngọc diện một bộ váy màu trắng trên người, đầu đội khăn voan, vừa xinh đẹp lại vừa sắc sảo, trên gương mặt là một nụ cười đắc ý mang theo sự ngông cuồng.

“Ngao Viễn Khải chỉ có thể là của tôi mà thôi, không ai có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi. Tô Như Mạn, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy, khiến anh ấy chỉ nhớ đến một mình Tôn Kim Ngọc tôi.” Cô ấy tự nhìn mình trong gương, tự tin nói ra những suy nghĩ của bản thân mà không chút ngượng miệng.

“Cạch!”

Đột nhiên, cánh cửa lại bị mở toang, hai tên mặc áo đen mang kính râm bước vào, theo sao là Tống An, trợ lí thân cận của Ngao Viễn Khải.

“Các người vào đây làm gì?” Tôn Kim Ngọc cảm thấy có gì đó rất kì lạ, sợ hãi lùi lại phía sau.

Tống An nhếch môi, điềm đạm cất giọng: “Tôn tiểu thư, đắc tội rồi.”

“Các người… các người đừng lại đây… đừng…”

“Bốp!”



Trong nhà kho, Như Mạn nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, cô cuộn người lại, hai mắt nhắm nghiền, lắng nghe tiếng chim hót ở bên ngoài, ít ra trong lòng sẽ cảm thấy thanh thản được đôi chút.

Chợt, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, dường như là tiếng đánh nhau.

Như Mạn chậm rãi ngồi dậy, cô sợ hãi trốn vào một góc, ánh mắt hướng về cánh cửa đang đóng kín.

“Rầm!”

Không lâu sau, cánh cửa bị phá hỏng, người bước vào là một người đàn ông trông rất quen, dường như là cô đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

“Anh… anh là ai? Anh đừng lại đây!” Cô không cảm nhận được gì ngoài sự sợ hãi, cô hốt hoảng muốn nâng chiếc ghế hỏng ở bên cạnh lên để phòng vệ nhưng lại không nâng lên nổi, cô hoảng loạn, bấy lực đến mức hai mắt đỏ hoe, không kiểm soát được mà run rẩy.

“Như Mạn, cô… cô bình tĩnh đi, tôi không phải là người xấu, chúng ta đã từng gặp nhau rồi cô không nhớ sao? Tôi là Tống An, là trợ lí của Ngao tổng.” Tống An vội vàng giải thích.

Như Mạn lục tìm lại trong kí ức, quả thật cô đã từng gặp anh ta, nhưng khi đó thân phận của anh không phải là trợ lí mà là Ngao Viễn Khải.

“Thì ra… anh mới là trợ lí Tống.” Cô nhỏ giọng.

“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng cô yên tâm đi, tôi là người tốt, tôi sẽ không xấu xa giống như Ngao Viễn Khải đâu nên cô đừng lo.” Tống An nở nụ cười thân thiện, trong lòng cảm thấy vô cùng thoả mãn khi nói xấu Ngao Viễn Khải.

Nhưng Như Mạn lại không đồng ý, cô nói: “Anh ấy… không phải người xấu.”

Tống An ngơ ra: “Cô đúng là lương thiện, nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ nguyền rủa anh ta, ai biểu anh ta dám lừa gạt tôi chứ.”

“Nhưng mà… tại sao anh lại ở đây?”

Tống An trở lại dáng vẻ nghiêm túc, anh ta trầm giọng: “Tôi đến đây để đưa cô đi, Ngao Viễn Khải đã sắp xếp xong cả rồi.”

“Nhưng mà… còn mẹ tôi?” Cô do dự, hai tay siết chặt vào nhau.

“Đừng lo lắng, bên mẹ cô đã ổn thoả cả rồi, bà ấy muốn tốt cho cô nên đã đồng ý.” Tống An nói.

Như Mạn rũ mắt, vẫn cảm thấy bồn chồn, không yên tâm: “Anh ấy làm như vậy… đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Lỡ như sau này anh ấy hối hận… thì phải làm sao đây?”

Tống An thở dài, anh ta hiểu những suy nghĩ trong lòng cô: “Như Mạn, anh ấy đã vì cô mà làm đến mức này, không lẽ cô còn nghi ngờ tình cảm mà anh ấy dành cho cô sao? Việc cô cần làm bây giờ là tin tưởng anh ấy và tin tưởng vào chính bản thân mình, nếu cô cứ trốn tránh không dám đối mặt, vậy thì người tổn thương không chỉ có mỗi mình cô thôi đâu.”

Như Mạn mím chặt môi, cô hít vào một hơi thật sâu, cô tự nhủ với bản thân rằng phải mạnh mẽ, phải kiên cường, không được sợ hãi, chỉ cần cô tiến về phía trước nhất định sẽ có thể tìm thấy lối ra, thoát khỏi địa tâm tối.

“Được, tôi sẽ đi cùng anh.” Cô ngẩng cao đầu, trong lòng tràn đầy quyết tâm.

Nhưng ngay lúc đó, Tôn Thừa Ngạn lại xuất hiện: “Như Mạn, cô muốn đi đâu?”

“Thiếu… thiếu gia?”

Tôn Thừa Ngạn nghiến răng, anh ấy gấp gáp bước đến chỗ của cô, nắm lấy tay của cô: “Cô muốn đi cùng Ngao Viễn Khải?” Sau đó anh ấy lại quay sang hỏi Tống An: “Không lâu nữa lễ đính hôn sẽ được tiến hành theo kế hoạch, rốt cuộc thì các người đang định làm gì? Còn em gái tôi thì thế nào?”

Tống An không vội trả lời mà quan sát thái độ của Tôn Thừa Ngạn rồi mới cất giọng đáp: “Tôn Thiếu, Tôn Kim Ngọc là em gái anh, tôi biết anh không khỏi cảm thấy bất công thay cô ấy, nhưng trong việc này… làm gì có sự công bằng? Rõ ràng là không yêu nhau những lại bị ràng buộc với nhau vì một tờ hôn ước, như vậy sẽ hạnh phúc sao?” Dừng một chút, anh ra nói tiếp: “Có phải… Tôn thiếu cũng có tình cảm với cô gái tên Như Mạn này không? Nếu anh thật thật lòng quan tâm đến cô gái nhỏ này, vậy thì hãy để cho cô ấy đi đi, níu kéo cũng vô ích.”

Tôn Thừa Ngạn có đôi phần tức giận, anh ấy nắm chặt lấy tay cô không buông: “Tại sao cứ phải là anh ta? Không lẽ tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy sao?”

“Vậy phải hỏi cô ấy có yêu anh hay là không?” Tống An điềm tĩnh đáp.

“Như Mạn, cô tin tôi đi, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này, tôi… tôi sẽ…” Tôn Thừa Ngạn không thể bỏ qua gia đình, càng không thể vứt bỏ sự nghiệp của bản thân, vậy nên lời hứa của anh ấy không khác nào lời hứa suông mà chính anh ấy cũng không thể tin tưởng vào bản thân mình sẽ làm được.

“Thiếu gia, tôi muốn đi cùng anh ấy.”

Cơ thể Tôn Thừa Ngạn cứng đờ, anh ấy không biết phải nói gì tiếp theo, trong anh ấy cảm thấy vô cùng hụt hẫng và bức bối.

Cuối cùng, Tôn Thừa Ngạn không thể làm gì ngoài việc thở dài: “Được, tôi hiểu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play