Dưới ánh nắng chói rọi, có một cô gái đang ngồi thơ thẩn bên bờ hồ cho cá ăn, cũng không biết là đang nghĩ đến việc gì, chỉ thấy sự u buồn trong đôi mắt của cô.
Chợt, Ngao Viễn Khải đột nhiên lại bước đến, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào nhà kho, mặc cho cô giãy dụa, mặc cho cô kháng cự, anh vẫn dồn cô vào chân tường, ép cô phải ngoan ngoãn thuận theo ý anh.
“Ngao thiếu…”
Như Mạn vừa mở miệng gọi “Ngao thiếu” thì anh đã tức giận gặm lấy bờ môi cô, giữa chặt lấy cổ tay cô.
“Ức… Ng… ao…”
Lần này, Như Mạn còn chưa nói được tròn chữ thì đã bị anh cắn vào môi chảy máu, đau đến mức khiến cô sợ hãi không dám phát ra tiếng.
“Ngao thiếu! Ngao thiếu! Nếu tôi còn nghe thấy cô gọi tôi như vậy thêm một lần nào nữa tôi sẽ lột sạch đồ cô ra. Cô không tin thì cứ thử!” Ngao Viễn Khải vô lí nổi cơn thịnh nộ, vô lú trút giận lên cô, còn dùng lực không hề nhẹ siết chặt lấy cổ tay cô, không cho cô có quyền bỏ chạy.
Cơ thể Như Mạn run lên cầm cập, cô không kiềm chế được nỗi hoảng loạn trong lòng mình, cô rưng rưng nhìn anh, trong đôi mắt là sự mong manh, tan vỡ, khiến anh có cảm như như bản thân vừa làm moitj việc voi cùng đòi bại.
Ngao Viễn Khải nghiến răng, anh không nhịn được mà đau lòng, vội vàng lau đi vết máu trên môi cô, đồng thời nhẹ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên làm vậy với cô, tôi…”
Anh cũng không biết nên giải thích như thế nào, vì bây giờ anh có nói gì cũng đều cảm thấy bản thân đang nói dối, đang bao biện cho hành vi của mình.
“Hức… hức… hức…”
Như Mạn vội vàng ngoảnh mặt đi, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình nhưng mà cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi, cô cảm thấy vô cùng bất lực và mệt mỏi với việc phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Những cảm xúc đó cứ bị dồn nén, tích tụ lại, lâu dần nó làm cho cô trở nên rụt rè và nhút nhát, cô sợ nhìn vào mắt người khác, cô sợ họ sẽ nhận ra mớ hỗn loạn trong lòng cô, phát hiện ra rằng cô đang giả vờ. Vậy nên cô chỉ có thể trốn tránh, chỉ có thể tự lừa dối bản thân mình, nói rằng mình không hề buồn, mình vẫn ổn.
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy anh thân mật cùng người phụ nữ khác, cô lại không có cách nào lừa dối bản thân được nữa, không có cách nào giả vờ như không bận tâm đến. Nó ép cô phải thừa nhận một điều rằng… cô thật sự rất yêu anh, yêu đến mức cho dù cô biết anh chỉ đang đùa giỡn với cô, chỉ đang nhất thời cảm thấy hứng thú với cô, cô vẫn không có cách nào vứt bỏ thứ tình cảm này.
“Như Mạn, tôi… tôi xin lỗi, cô đừng khóc nữa có được không? Hay là cô đánh tôi đi, cô mắng tôi cũng được. Cô như vậy, cô nói tôi phải làm sao đây hả? Tôi sẽ bị cô làm cho đau lòng chết mất!” Anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt cô, chân mày nhíu chặt lại, trái tim không ngừng đau nhói. Nói thật, mỗi khi nhìn thấy cô khóc anh điều không chịu được, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, còn khó chịu hơn cả việc nghĩ cô ở bên người đàn ông khác.
“Anh… hức… anh chỉ toàn nói lung tung thôi. Rõ ràng lúc nãy… lúc nãy anh còn thân mật với cô ấy như vậy, bây giờ anh lại nói là anh đau lòng vì tôi. Tôi… tôi sẽ không tin anh đâu.” Cô hơn dỗi đánh vào ngực anh nhưng lại không nỡ ra tay mạnh.
Nhưng thay vì không vui, trên một anh lại hiên lên nụ cười, anh mừng rỡ: “Cô là đang ghen sao? Có phải là cô ghen rồi không? Tôi nói rồi mà, sao cô có thể không quan tâm đến tôi được chứ?”
Ngao Viễn Khải ôm cô vào lòng, giống hệt như một chú cún đang vẫy đuôi.
Như Mạn đẩy cô ra nhưng lại không đẩy được, cô bất lực mắng: “Ngao Viễn Khải, cái đồ ấu trĩ! Anh lại lừa tôi!!!”
Anh hơi khựng lại, dường như không tin vào những gì mình nghe thấy, anh đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô có chút kì quặc.
Như Mạn nghĩ rằng anh lại nổi giận, cô lúng túng cúi đầu, hai tay cô siết chặt vào váy, sợ hãi lùi về sau.
“Lúc nãy cô gọi tôi là gì?” Anh nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc hỏi.
Như Mạn sợ sệt không dám nhìn anh, đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng, bờ môi mím chặt: “Tôi… tôi…”
“Cô vừa gọi tôi là Ngao Viễn Khải? Cuối cùng cô cũng chịu gọi tên của tôi rồi?”
“Hả?” Cô ngơ ngác nhìn anh, cô không ngờ anh không những không tức giận mà còn kích động đến vậy.
Ngao Viễn Khải nắm lấy bàn tay cô, hôn vào lòng bàn tay cô, anh nuốt nước bọt, phải một lúc sau mới có can đảm, quyết định nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
“Như Mạn, thật ra tôi…”
“Rầm”
Nhưng Ngao Viễn Khải còn chưa kịp nói xong, bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, cánh cửa bị phá hỏng trong một nốt nhạc. Tôn Kim Ngọc, Dì Dung và Tiểu Lan cùng những người hầu khác bước vào, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi. Đặc biệt là Tôn Kim Ngọc, gương mặt cô ấy trở nên méo mó, sớm đã không còn giữ được hình tượng một vị tiểu thư dịu dàng, hiểu chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT