*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không phải cô nói muốn được ra ngoài dạo chơi sao? Tôi đưa cô đi.” Anh nắm lấy bàn tay cô, trong ánh mắt hiện lên tia dịu dàng.

Như Mạn nâng mắt nhìn anh, cô cảm thấy rất vui vì anh vẫn còn nhớ những lời mà cô nói.

“Nhưng mà… lỡ như bị phát hiện thì sao?” Cô nhỏ giọng, trái tim loạn nhịp vì cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ bàn tay anh, bên anh, cô thật sự rất vui, không cần phải che giấu bất kì điều gì. Cho dù là sợ hãi, ấm ức hay vui vẻ, cô đều có thể thoải mái bộc lộ ra cho anh thấy, chưa từng giấu giếm bất kì điều gì.

“Mọi người đều chú tâm vào bữa tiệc, sẽ không có ai để ý đến chúng ta đâu. Hơn nữa thành phố khi vào đêm thật sự rất vui và náo nhiệt, cô không muốn đi xem thử à?” Anh nói với giọng đầy cám dỗ, cố tình khiến cho cô tò mò, không cưỡng lại được.

Như Mạn mím môi, vẫn còn chưa suy nghĩ xong thì anh đã kéo tay cô đi: “Đi thôi, còn không đi thì sẽ bị phát hiện thật đấy.”

Ngao Viễn Khải nắm tay cô chạy ra khỏi bữa tiệc, trong khoảnh khắc đó mọi lo sợ trong lòng cô dường như đều bị thiêu rụi, bởi vì… cô tin tưởng anh, có anh bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi bất kì điều gì.

Anh cứ như là ánh dương chói mắt soi sáng cho cô, kéo cô ra khỏi những nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối. Anh cho cô biết thế nào là vui vẻ, thế nào là hạnh phúc, và anh cũng chính là người cho cô biết thế nào là tình yêu. Anh, Tống An, chính là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất mà cô cảm thấy rung động.

Như Mạn vẫn luôn chạy về phía anh, chạy về phía mặt trời, nhưng cô đâu biết, thực ra khi cô chạy về phía ánh dương, trước mắt cô chỉ thể nhìn thấy một loại ánh sáng vàng chói mắt, nó khiến cô không nhìn rõ được mọi thứ, càng không nhìn rõ được người đứng ngược chiều ánh sáng kia là ai, thậm chí cô còn không biết rốt cuộc thứ mình đang theo đuổi là cái gì, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo như đang trong giấc mộng của chính cô.

Ngao Viễn Khải kéo cô đến một con đường đông đúc, xung quanh có rất nhiều gian hàng và hàng tá người qua lại, tiếng rao hàng và cười nói cứ vang lên không ngớt, vô cùng nhộn nhịp và tấp nập.

Đây là lần đầu tiên Như Mạn ra ngoài vào giờ này, cô vẫn còn ngơ ngác, trong mắt cô, cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng đẹp mắt, trông vừa ngốc nghếch lại vừa khiến người khác phải thương hại.

Ngao Viễn Khải cởi chiếc áo vest của mình ra khoác lên cho cô: “Mặc vào đi, sương đêm lạnh lắm đấy.”

“Đây cứ như là thiên đường vậy, cảm giác thật tự do tự tại, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, cho dù tôi có làm gì thì cũng sẽ không ai để ý đến tôi, cũng không có ai mắng tôi.” Cô hứng khởi chạy nhảy xung quanh, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa. Với cô, thiên đường không phải là được ăn ngon mặc đẹp, lụa là gấm vóc, với cô, thiên đường chính là sự tự do, chính là niềm vui và sự hạnh phúc.

Nhưng có người lại nói, không có tiền thì làm gì có niềm vui, làm gì có được hạnh phúc.

Đúng vậy, cơm áo gạo tiền, đó chính là câu nói trên cửa miệng của nhiều người, cũng là một nỗi lo của nhiều gia đình.

Cơ mà với một người như cô, phải luôn cúi đầu trước người khác, phải chịu bao nhiều lời chửi mắng, sỉ nhục, thậm chí là đánh đập, thì cho dù có cực khổ, có vất vả hơn nữa cũng không hề gì, chỉ cần được sống theo ý mình, với cô, vậy đã đủ.

Ước muốn của cô cũng chỉ nhỏ nhoi và đơn giản như vậy thôi vậy mà lại không có cách nào thực hiện được.

Ngao Viễn Khải cong khoé môi, anh bước đến chỗ của cô, dịu dàng xoa đầu cô: “Vui đến vậy sao?”

“Ừm.” Cô gật đầu, ngốc nghếch mỉm cười, sau đó cô phấn khích nói: “Anh là tốt nhất!”

“Vậy ai là người đứng thứ hai?” Anh cúi đầu xuống, đột nhiên ghé sát vào mặt cô, cố tình trêu cô.

Như Mạn xấu hổ đỏ mặt, cô quay người bỏ đi, cô ghé vào một gian hàng, giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì: “Đây là trâm cài tóc sao? Đẹp thật đấy!”

“Đúng! Đúng!” Nhìn thấy cô có vẻ thích, ông chủ liền vui vẻ chào hàng: “Những cô gái trẻ bây giờ đều thích cảm giác cổ phong, trâm cài tóc cũng dần được ưa chuộng hơn vì tính thẩm mỹ và tiện lợi của nó. Chỗ tôi vẫn còn rất nhiều loại trâm làm từ gỗ tốt, có cả trang sức và những mặt hàng cổ phong khác như túi thơm, ngọc bội, khăn thêu, quạt giấy,…”

Vốn dĩ Như Mạn không có ý định mua, bở vì trên người cô không có tiền, nhưng ông chủ lại nhiệt tình giới thiệu làm cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cơ mà, cây trâm cài này thật sự rất đẹp, nó giống như là trâm cài tóc của những cô gái quý tộc thời xưa.

“Ông chủ, tôi lấy cây trâm này, quẹt thẻ.” Anh lấy điện thoại ra, dứt khoát quẹt thẻ trả tiền.

Như Mạn lúng túng nhìn anh, cô không ngờ anh lại hào phóng đến mức đó.

Cô nhỏ giọng, thì thầm vào tai anh: “Tôi… tôi không muốn mua, tốn kém lắm.”

“Nhưng không phải cô rất thích sao?” Anh thản nhiên nói, là giọng điệu của những người có tiền, một cây trâm thì có là gì.

Chợt, ông chủ lên tiếng: “Bạn trai của cô tốt thật đấy, rất quan tâm đến cô. Hơn nữa, nếu một đàn ông thật lòng yêu cô, anh ta sẽ không tiếc chi tiền cho cô đâu.”

Như Mạn đỏ mặt, cô nhỏ giọng: “Anh ấy không phải…”

Nhưng Ngao Viễn Khải thì lại vô tình điềm tĩnh, thậm chí anh còn không phủ nhận, anh nói: “Ông chủ, trâm này cài thế nào vậy, tôi muốn tự tay cài cho cô ấy.”

“Ày, đơn giản lắm, tôi chỉ cho cậu. Trước tiên, cậu phải làm như này, rồi như này.”

“Ngoan nào, để tôi xài lên cho cô!” Anh khẽ giọng, không cho phép cô phản kháng, vô cùng gia trưởng, nhưng lại là kiểu gia trưởng mọi cô gái điều thích.

“Bạn gái của cậu rất xinh đẹp, chiếc trâm này thật sự rất hợp với cô ấy.” Ông chủ nói, cũng không biết là đang lấy lòng khách hay là nói thật.

Nhưng Ngao Viễn Khải lại thật sự đáp, còn tỏ ra đồng tình: “Tôi cũng thấy vậy.”

Như Mạn ngượng ngùng đến mức không biết nói gì, mặt đỏ như cà chua, cô cúi đầu, giả vờ chỉ lại phần tóc mái nhưng thực chất lại đang che đậy sự rung động của bản thân.

Nhưng Ngao Viễn Khải sao có thể không nhìn ra, anh nhếch môi cười, nắm lấy cổ tay cô: “Đừng che mặt, để tôi ngắm cái nào.”

Như Mạn bị anh trêu đùa đến mức cơ thể căng cứng, trái tim loạn nhịp, hai má đỏ ửng, không dám ngước lên nhìn anh, đôi mắt né tránh.

Đột nhiên, anh lại hỏi: “Cô đang mắc cỡ sao?”

Cô gái nhỏ mím môi.

Anh lại nói, đồng thời dùng ngón tay cái chạm vào bờ môi cô: “Đừng cắn môi, cô như vậy tôi xót lắm đó. Nếu lần sau tôi còn thấy cô cắn môi nữa, tôi sẽ hôn cô đấu có biết không?”

Như Mạn ngoan ngoãn gật đầu, cứ như một đứa con nít, bị hù doạ liền ngoan ngoãn nghe lời một cách vô điều kiện.

Ngao Viễn Khải hài lòng mỉm cười, anh nắm chặt tay cô, để mười ngón tay đan vào nhau, có cảm giác như một cặp đôi đang yêu nhau vậy, vô cùng ngọt ngào.

“Đi, tôi đẫn cô đi xem chợ đêm, ở đó có rất nhiều trò vui.” Giọng anh vừa dịu dàng lại vừa ấm áp, khiến cho tất cả những cô gái xung quanh đều ghen tị với cô.

Như Mạn lén lút nhìn anh, cô có cảm giác như mình đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng chân thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play