Ở trên xe, trên đường trở về Ngao thị, Tống An cứ không ngừng cằn nhằn, càu nhàu, tức giận đến mức đỏ mặt, cần cổ nổi gân xanh.

“Này, Ngao Viễn Khải, rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Cậu cảm thấy như vậy vui lắm sao? Cậu chơi vui lắm hả?” Tống An vừa lái xe vừa mắng, thật sự là cảm thấy không cam tâm.

Ngao Viễn Khải hờ hững đáp: “Cũng tạm.”

“Cũng tạm?” Tống An tức đến độ bật cười, anh ta trầm giọng: “Nhưng tôi thì không vui đâu nhé. Cậu nghĩ sao mà lại đi lấy danh nghĩa của tôi đi trêu hoa ghẹo nguyệt vậy hả? Cậu có tạo nghiệp thì cũng đừng bắt tôi gánh thay cậu chứ.”

“Nghiệp của cậu còn chưa đủ nhiều sao? Sợ gì chứ?” Anh nói.

“Này! Ngao Viễn Khải! Tôi nhịn cậu lâu rồi nha! Cậu ngang ngược vừa vừa phải phải thôi. Mà tôi phải nhắc cậu một câu, cậu đã sắp là người đàn ông có vợ rồi đấy, chuyện này mà để cho phu nhân biết được thì cậu tiêu đời.” Tống An cảm thấy vô cùng bực mình, lại lấy mẹ của anh ra để hù doạ anh.

“Cái gì mà vợ con ở đây? Chỉ là lễ đính hôn bày ra cho bàn dân thiên hạ nhìn thấy mà thôi, vốn dĩ là chẳng liên quan gì đến tôi.” Anh chống cằm nhìn ra cửa sổ ô tô, bình tĩnh nói.

Tống An phì cười, là cười vào mặt anh: “Không liên quan ghê! Cậu thử nghĩ xem, sau này con của cậu phải gọi cô ta là mẹ, cậu nói có liên quan không?”

“Hừ! Chỉ là một đứa con, ai sinh cũng vậy.” Anh lạnh giọng.

Trong lúc dừng đèn đỏ, Tống An lại tiếp tục luyên thuyên: “Nghe cậu nói thì tôi liền biết cậu là một người bạc tình. Còn cô gái kia thì sao? Cô ấy còn nhỏ như vậy, đúng kiểu ngây thơ vô tội luôn, cậu nỡ lòng nào chơi đùa rồi vứt bỏ như vậy?”

Nghe Tống An nói vậy thì Ngao Viễn Khải liền tỉnh ngộ, anh còn chưa nghĩ đến việc sẽ có một ngày anh phải phụ lại tình cảm của cô, tàn nhẫn nói một câu, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích cô, rồi sau đó quay lưng bỏ đi, vô tình đến mức tàn nhẫn.

“Sao cậu không nói nữa? Bị câm rồi à?” Tống An gằn giọng, anh ta vô cùng khinh bỉ Ngao Viễn Khải: “Tôi nói rồi mà cậu không nghe, bây giờ thì hay rồi, có phải là động lòng rồi không?”

“Không có.” Ngao Viễn Khải lập tức phủ nhận nhưng giọng điệu lại vô cùng yếu ớt.

“Hừ! Để tôi chống mắt lên mà xem, cậu còn cầm cự được bao lâu.”

Tống An như là người nhìn thấu sự đời, lúc nãy anh ta nhìn thấy cách mà anh bảo vệ Như Mạn trong lòng thì anh ta đã biết có gì đó không đúng. Ngao Viễn Khải là một người ra sao chứ, anh có bao giờ để tâm đến người phụ nữ nào đến vậy? Nếu còn không phải rung động thì chắc chắn anh không còn là Ngao Viễn Khải nữa mà là kẻ khác giả dạng thành.



Lúc này Như Mạn đang cho đám cá Koi ăn ở bờ hồ thì Tôn Thừa Ngạn đột nhiên lại xuất hiện, anh ấy đứng bên cạnh cô, yên lặng không lên tiếng.

Xung quanh tiếng lá vang lên xào xạc, chim hót líu lo như một bản hoà âm đặc sắc của thiên nhiên.

Như Mạn lén lút nâng mắt nhìn anh ấy nhưng lại bắt gặp anh ấy cũng đang nhìn mình.

“Thiếu gia, ngài… ngài cũng muốn cho cá ăn sao?” Cô thấp giọng, không dám quá thân thiết với anh ấy, dù sao thì chủ tớ khác biệt, điều này cô biết rõ.

“Có phải là tôi làm phiền cô rồi không?”

Tôn Thừa Ngạn hỏi câu này làm cho cô cảm thấy lúng túng, cô có cảm giác như anh ấy đang cướp thoại của cô.

“Sao… sao ngài lại nói vậy? Tôi làm sao dám chứ?”

“Hình như cô rất sợ tôi?” Tôn Thừa Ngạn nheo mắt nhìn cô, rõ ràng là ôn nhu nhưng trong mất lại ẩn chứa chút gì đó không vui.

“Không… không phải vậy đâu…”

Như Mạn còn chưa nói dứt câu thì anh ấy đã tiếp lời cô: “Vậy thì sau này đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, gọi tôi là Thừa Ngạn là được.”

“Vậy… vậy thì không được đâu.” Cô gượng gạo mỉm cười, như vậy thì không hợp với quy tắc.

Tôn Thừa Ngạn cũng không muốn làm khó cô, anh ấy nói: “Thế thì, chúng ta cứ xưng hô như bình thường đi, đừng gọi ngài này ngài nọ nữa, nghe rất xa cách.”

“Vâng.” Cô gật đầu.

Chợt, anh ấy vén mái tóc cô sang một bên, chân mày cau lại, dường như là tức giận: “Vết đỏ trên cổ của cô…”

Như Mạn vội vàng lùi lại phía sau, cô nhanh chóng lấy tóc che đi, vết hôn do Ngao Viễn Khải để lại: “Cái này… là… là do mũi đốt, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Là thật sao?” Tôn Thừa Ngạn nghiêm giọng, rõ ràng là biết rõ sự thật nhưng không nói ra. Truyện Dị Giới

“Là thật đấy!” Như Mạn khẳng định chắc nịch nhưng đôi mắt lại né tránh, cho dù kẻ ngốc cũng sẽ biết là cô đang nói dối.

“Như Mạn, tôi không phải là có ý gì, nhưng mà, có nhiều chuyện, cô phải biết dừng lại đúng lúc, đừng đi quá giới hạn của nó. Hậu quả sau này, không ai có thể gánh thay cô đâu.” Tôn Thừa Ngạn không nghĩ rằng cô là loại người thích trèo cao, ham tiền tài hư vinh, anh ấy chỉ là muốn nhắc nhở cô đôi lời, bởi vì trong chuyện này người chịu thiệt thòi chỉ có một mình cô mà thôi.

Nhưng Như Mạn vốn dĩ không hề biết thân phận của Ngao Viễn Khải, cô càng không hiểu là Tôn Thừa Ngạn muốn nói gì với cô, cô chỉ ngờ nghệch nhìn anh ấy sau đó thì ngốc nghếch mỉm cười. Ngây thơ đến mức khiến người ta thương xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play