Có lẽ là do quá mệt nên tối nay Thôi Âu Ninh ngủ rất sâu.
Hắn mơ một giấc mộng, mơ thấy những chuyện rất lâu trước kia.
Lần đầu tiên gặp Cố Chiết Phong, hắn mười sáu tuổi còn Cố Chiết Phong mới mười lăm. Bọn họ khi đó cách chuyện giành được cup ảnh để khoảng một năm, hắn chưa biến thành Thôi ảnh đế người người kính trọng, trong mắt mọi người chỉ là một ngôi sao nhí tiền đồ ngày càng hẹp.
Nhưng khi đó Cố Chiết Phong, tuy cũng chưa phải là Cố ảnh đế, nhưng cậu có gia thế có nhan sắc lại có thực lực, sớm đã là "Cố lão đại". Mọi nơi cậu xuất hiện, từ đạo diễn đến trợ lý, từ chuyên viên viên trang điểm đến quay phim, đều vô cùng cung kính, con đường diễn viên trải đầy hoa hồng.
Năm mười lăm tuổi, Cố Chiết Phong tự mình đầu tư một bộ phim điện ảnh, diễn vai nam chính. Đạo diễn chính là đạo diễn quốc tế nổi tiếng Phương Hoa, do tập đoàn Cố thị tự tay nâng đỡ, nên lúc nói chuyện với Cố Chiết Phong đều vô cùng lịch sự, sợ không cẩn thận nói nhầm cái gì đụng chạm làm cậu không vui. Cũng may, tính cách Cố Chiết Phong tốt, mọi chuyện đều thuận lợi tiến hành.
Lần đầu tiên đóng phim, Cố Chiết Phong diễn rất có linh khí, tất cả mọi người đều khen cậu diễn tốt. Ban đầu cậu còn nghi ngờ, nhưng bị nịnh bợ quá nhiều cũng dần tin tưởng vào chuyện này.
Mọi chuyện cứ như vậy, cho đến một ngày, có đứa trẩu tre không biết từ đâu nhảy ra nói với y "Cậu diễn không đạt."
Lúc đó trong phim trường, có hai đoàn làm phim đang ghi hình, Thôi Âu Ninh thì ở một đoàn làm phim khác. Hắn lớn lên không được ưa nhìn lắm, tuổi còn nhỏ nhưng lại trông già hơn tuổi, ưu điểm duy nhất là diễn cảnh võ thuật cùng dáng người không tồi, vì thế đoàn làm phim kêu hắn tới làm thế thân cho nam chính diễn cảnh đánh nhau. Thế thân nên cảnh diễn cũng ít đến đáng thương, lúc được nghỉ nếu không phải suy nghĩ thêm về kĩ thuật diễn, tự hỏi nhân vật này nên diễn như nào xem như là bài tập, thì chính là đi dạo trong phim trường giải sầu trêu chó chọc mèo.
Dạo tới dạo lui, liền đi đến đoàn làm phim bên cạnh, đoàn làm phim bên cạnh có một nam chính tên là Cố Chiết Phong, lúc đó Thôi Âu Ninh không biết tập đoàn Cố thị trâu bò như nào, chỉ biết nam chính đoàn làm phim bên cạnh là người mới vào nghề, nhưng lại đẹp hơn tất cả những người đẹp hắn từng gặp.
Đáng tiếc diễn hơi kém.
Lúc còn nhỏ, Thôi Âu Ninh có gương mặt vuông chữ điền hết sức phổ thông, tùy tiện trà trộn làm nhân việc công tác cũng không ai biết hắn là ai, vì thế hắn ở trong đoàn trộm xem Cố Chiết Phong quay phim. Diễn không tốt nhưng bù lại rất có linh khí, nếu chịu khó rèn luyện tương lai hẳn sẽ vô cùng sán lạn.
Thôi Âu Ninh phát hiện Cố Chiết Phong lúc không có cảnh quay thích ở một mình trong cái lều dành cho diễn viên, dựng ở bìa rừng cây nhỏ. Mà không biết do mến mộ người tài hay bị sắc đẹp mê hoặc, chưa suy nghĩ gì đã vội vàng quyết định, nhân lúc Cố Chiết Phong đang ở một mình trộm chay đến nói với cậu "Cậu diễn không đạt"
Thật ra hắn biết tự nhiên chạy đến nói mấy câu này không được lễ phép cho lắm, nhưng không hiểu làm sao, lúc chạy vào lều, khuôn mặt non nớt của thiếu niên mười lăm tuổi cùng ánh mắt trong suốt dừng trên người hắn, tự nhiên lại hoàng sợ. Vốn dĩ hắn định mở đầu như này "Xin chào, tôi là Thôi Âu Ninh, là diễn viên ở đoàn làm phim bên cạnh". Thậm chí hắn còn khảo sát địa hình kỹ càng, nghĩ ra mấy lý do, định giả bộ mình từ đoàn làm phim bên cạnh không cẩn thận đi lạc sang bên này, vì tò mò mới đi vào xem thử.
Nhưng vừa mở miệng lại biến thành "Cậu diễn không đạt."
Không khí vô cùng xấu hổ, Thôi Âu Ninh tuy còn nhỏ nhưng lại già giặn hơn nhiều so với mấy người cùng trang lứa, tự nhiên cũng không biết nói gì.
Lúc này Thôi Âu Ninh mới có phản ứng "Tôi là Thôi Âu Ninh, đến từ đoàn phim bên cạnh". Hắn nhớ ra chuyện không lễ phép lúc nãy liền nhanh miệng giải thích "Vừa nãy... thật ra tôi không có ý đó, lúc cậu diễn rất có linh khí, là tôi không biết lựa lời nói"
Cố Chiết Phong vốn dĩ hơi bực mình, tự nhiên bị một người xa lạ chạy tới nói "Cậu không diễn đạt", dù là ai thì cũng sẽ tức giận. Nhưng bộ dạng Thôi Âu Ninh luống cuống tay chân giải thích cực kỳ giống Husky nhà cậu hối lỗi khi cắn hỏng sofa.
Đều là đồ ngốc.
Từ nhỏ, Cố Chiết Phong đã rất mẫn cảm đối với thiện ý, ác ý của những người xung quanh, cái này có thể là thiên phú, mà cũng có thể là do kỳ tài giới thương nghiệp – Cố chủ tịch – cha cậu dạy dỗ ra, nên lúc này trong nháy mắt cậu cảm nhận được tên này không có ác ý với mình.
Cố Chiết Phong đột nhiên đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn người cao hơn "Sao cậu lại nói tôi diễn không tốt?"
Thôi Âu Ninh ăn ngay nói thẳng "Cậu chính là diễn không tốt"
"Đạo diễn Phương Hoa vẫn luôn khen tôi, nói tôi diễn rất tốt, cậu dựa vào cái gì mà nói diễn xuất của tôi không tốt?"
Nói đến lĩnh vực mà mình hiểu biết, Thôi Âu Ninh liền rất nghiêm túc "Ông ta lừa cậu đó, ở nhiều phân đoạn cậu có thể diễn tốt hơn nhiều, nhưng vì muốn lấy lòng cậu nên cố ý nói cậu đã làm tốt"
Cố Chiết Phong không hỏi "Tại sao đạo diễn lại lừa tôi", đầu óc cậu vẫn còn tốt, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Cho nên cậu hỏi "Cậu nói tôi diễn không tốt thì phải có bằng chứng chứ, không thể vô duyên vô cứ nói thế, nói thế thì ai tin cậu?"
Thôi Âu Ninh gãi đầu, hắn không biết tìm chứng cứ ở đâu, cũng không thể đến chỗ đạo diễn ăn trộm mấy đoạn phim kia
Cố Chiết Phong liền đưa ra đề nghị "Nếu không, cậu diễn cho tôi xem một chút, cho tôi xem cái gì gọi là diễn tốt?"
Thôi Âu Ninh chớp chớp mắt "Cậu xem tôi diễn một lần?"
"Đúng vậy, không phải cậu nói cậu cũng là diễn viên sao? Nếu đã thế, cậu tới diễn nhân vật này cho tôi xem."
Thôi Âu Ninh ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy đây là ý kiến hay "Vậy tôi diễn một chút, cho cậu xem thử"
Cố Chiết Phong thấy Thôi Âu Ninh không từ chối lại vô cùng tư tin, tự nhiên lại thấy buồn cười. Cậu đã thấy nhiều người tự tin mù quáng rồi, đều làm cho người khác cảm thấy ngu xuẩn vô tri.
Rất nhanh, cậu bị vả mặt
Nhân vật hắn diễn này, là một hoàng tử xấu số, bị huynh đệ hãm hãi, chạy trốn khắp nơi, cuối cùng thu thập thế lực khởi binh đánh vào hoàng thành, đăng cơ xứng đế.
Thôi Âu Ninh vừa dứt lời, trong nháy mắt chân hơi khép lại, khí thế quanh người đột nhiên thay đổi. Hăn hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực, ánh mắt ngập nước, vẻ mặt không cam tâm.
Chỉ với một động tác này, Cố Chiết Phong liền hiểu rõ người này muốn diễn cảnh nào.
Đây là phân cảnh mở đầu câu chuyện, có người muốn đổ tội danh lên đầu cậu, cậu đứng giữa Ngự Thư Phòng cùng hoàng đế đương triều giằng co.
"Phụ hoàng". Thôi Âu Ninh mở miệng, âm thanh run rẩy "Chuyện này, nhi thần không có làm"
Hắn quật cường ngẩng đầu, dừng sức ưỡn ngực, thanh âm hữu lực nói lại lần nữa "Phụ hoàng! Nhi thần không có làm!"
Hoàng đế tức giận nói: "Hỗn xược! Dám ăn nói với trẫm như thế sao!"
Vì bị phụ hoàng răn dạy, thân thể Thôi Âu Ninh run rẩy một chút, hắn cúi đầu, răng hàm cắt chặt, tràn đầy không cam lòng "Chuyện nhi thần không làm, nhi thần sẽ không bao giờ thừa nhận"
Hắn ở hư không làm một động tác hất áo, thẳng tắp quỳ xuống
Đầu gối nện thẳng xuống đất phát ra tiếng, Cố Chiết Phong nghe mà đáy lòng nhảy dựng.
Thôi Âu Ninh cúi đầu ngày càng sâu, mắt đỏ lên, đối với vị hoàng đế trong tưởng tượng kia vái lạy, âm thanh run rẩy hô "Phụ hoàng! Nhi thần không phục!"
Thôi Âu Ninh diễn xong phân đoạn này rồi, hít sâu một hơi, vẫn chưa thoát vai ra được, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Chiết Phong đang dàn dựa nước mắt.
Cố Chiết Phong thấy Thôi Âu Ninh đang kinh ngạc nhìn mình, mới đưa tay sờ lên mặt, mới phát hiện chính mình đang khóc.
Cậu bị Thôi Âu Ninh đang mặc áo thun quần bò diễn phim cổ trang làm cho khóc. Cố Chiết Phong xoay người, trên người không có khăn giấy đành tùy tiện lấy tay chùi nước mắt.
Rồi một cái khăn giấy từ trên đỉnh đầu y rơi xuống, dừng ngay trước mắt. Cố Chiết Phong xoay đầu lại, phát hiện Thôi Âu Ninh quay đầu ra phía sau, thân mình xoắn như cái bánh quẩy tay vẫn hướng về Cố Chiết Phong đưa khắn giấy nói "Tôi... tôi cái gì cũng không nhìn thấy... cậu... cậu lau xong thì nói với tôi một câu, tôi xoay người lại
Cái bộ dáng này, y tên trẻ trâu nhìn lén con gái nhà người ta tắm rửa.
Cố Chiết Phong bị chọc cười, vươn tay lấy khăn giấy lau nước mắt, lại cố ý không nói cho Thôi Âu Ninh để hắn xoay người lại, chỉ hỏi "Này, cậu tên Thôi Âu Ninh à?"
"Đúng vậy."
"Tại sao lại muốn nói với tôi chuyện này?"
Thôi Âu Ninh khó hiểu "Cái gì?"
"Thì nói chuyện tôi diễn không tốt ấy" Cố Chiết Phong thừa nhận "Tôi công nhận cậu diễn rất tốt, nếu đã thế, cậu tới đây là vì muốn chứng minh hơn người, hay rảnh tới mức không có việc gì làm?"
"Đều không phải, tôi chỉ lo lắng"
"Lo lắng?"
Thôi Âu Ninh trộm nhìn Cố Chiết Phong một cái, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói "Cậu như thế, sẽ trở nên kiêu ngạo, bọn họ cứ khen ngợi cậu mù quáng như thế, cứ như thế cậu không thể nào tiến bộ được, mãi dậm chân tại chỗ"
Cố Chiết Phong nhìn gương mặt chững chạc đến mức không có cảm giác thiếu niên, cảm thấy mình bất ngờ bị một luồng thiện ý bao quanh. Ánh mắt hắn chân thành tha thiết, hoàn toàn không giống giả vờ tý nào.
Vì thế Cố Chiết Phong hỏi "Cậu biết mà, hiện tại có rất nhiều diễn viên đi hướng lưu lượng đều không cần diễn xuất, bọn họ chỉ cần một gương mặt đẹp, cùng tư bản phía sau đủ mạnh, sẽ có vô số người nguyện ý nuông chiều họ, mặc dù diễn xuất chả ra gì, năng lực không có, nhưng vẫn có rất nhiều người thích. Câu... không sợ tôi lại loại người này sao?"
Thôi Âu Ninh mỉm cười, xán lạn như ánh dương "Nếu cậu là loại người đó, thì xin phép, tạm biệt"
"Nếu như phía sau tôi có tư bản, lòng da lại hẹp hòi, cậu sỉ nhục tôi như vậy, coi chừng tôi cho người phong sát cậu, đóng băng cậu luôn, sau này đừng mơ mà đóng phim"
Thôi Âu Ninh nhún vai tỏ vẻ không sao cả "Dù sao hiện tại tôi cũng không có nhiều phim để quay"
Lúc thấy hắn nhún vai, trong nháy mắt Cố Chiết Phong đã đưa ra một quyết định "Tốt, nếu đã thế, Thôi Âu Ninh chúng ta làm một giao dịch đi"
- ?
"Cậu dạy tôi làm thế nào diễn tốt nhân vật này, sau khi quay xong bộ phim, tôi cho cậu một cơ hội đóng vai chính, thế nào?"
***
Những cảnh trong quá khứ mình sẽ để xưng hô của Cố Chiết Phong là cậu, còn ở hiện tại thì sẽ là anh. Hy vọng các bạn không bị rối, hoặc bạn nào có xưng hô chung nhất thì nhắn mình biết với ạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT