Xin Hãy Tuân Thủ Quy Tắc Trò Chơi

Chương 1: Chung Cư Tình Yêu (1)


1 tuần

trướctiếp

Tóm tắt: Trong tương lai, chúng ta hãy cùng cố gắng giúp đỡ mọi người!

Tác giả: Thanh Mai Tương

Editor: Ace_wlfz

 Trì Đình cố sức vùng vẫy thoát khỏi lực kéo khổng lồ đang lôi mình đi, mở choàng mắt ra.

 Đột nhiên đối diện với những tia sáng chói loá, chúng dường như đang xuyên thẳng vào dây thần kinh anh.

 Sau khi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng thứ gì đó đang kéo mình, phản ứng đầu tiên của anh là nhanh chóng đưa tay ra, bóp chặt lấy yết hầu thứ đó.

 Những đầu ngón tay anh đột nhiên siết chặt lại tựa như kìm sắt, khi thấy mình sắp dùng sức vặn gãy, chợt Trì Đình ngờ ngợ ra gì đó, mới phản ứng lại rốt cuộc thứ đang bị mình bóp lấy, rốt cuộc là thứ gì.

 Người bị bóp cổ có thể cảm nhận rõ ràng sát khí mãnh liệt đang hướng về phía mình, trong nháy mắt cả người đã toát mồ hôi lạnh. 

 Sau đó, cậu cảm giác được bàn tay trên cổ mình hơi buông lỏng, sau đó nó từng chút vuốt ve làn da quanh cổ cậu rồi từ từ di chuyển lên trên, nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải đối mặt với ánh mắt dò xét kia của anh.

 Giây tiếp theo, đầu cậu đã được giữ chặt bằng hai tay. 

 Từ góc độ này, cậu có thể thấy được những đường nét trên từng ngón tay thon dài xinh đẹp của đối phương. 

 Sát khí mãnh liệt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, Trì Đình cứ như vậy nâng đầu đối phương, nhìn thẳng vào cậu, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại hiện lên một tia bối rối, như thể đang xác nhận một điều gì đó rất quan trọng.

 “Hình như cậu…là con người đúng không?”

 Tên xui xẻo đang bị giữ đầu tên Ly Thao, vốn dĩ cậu thấy Trì Đình vẫn chưa tỉnh lại nên chỉ định tò mò lại gần xem tình hình thôi, ai ngờ ngay sau đó, cậu đã phải chịu một đòn nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần thế này.

 Là con người…ý gì đây?

 Khóe miệng Ly Thao hơi giật:

 “Anh…có hiểu thế nào là phép lịch sự không?”

 “Thật sự là con người, hơn nữa vậy mà còn sống.”

 Trì Đình sờ khắp mặt Ly Thao từ trên xuống dưới mấy lần, dáng vẻ như đang nghiên cứu chuyện gì đó rất khủng khiếp. 

 Sau đó, anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, kinh ngạc nhướn mày. 

 “Nhiều người quá vậy, họ đều còn sống hết sao?”

 Ly Thao bị sờ mặt đến nóng ran, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự “giày vò” của đối phương: “…Anh có bệnh đấy à?”

 Ly Thao là một trong những người tỉnh dậy sớm nhất sau khi bị truyền tống đến phó bản này, ban đầu nhìn thoáng qua đám đông cậu đã bị thu hút bởi vẻ ngoài nổi bật của Trì Đình, nhưng ngờ đâu sau khi tiếp xúc một chút, cậu lại phát hiện, hình như đầu óc tên này có chút vấn đề rồi.

 Trì Đình không để ý tới hành động của Ly Thao. Đến lúc này, anh mới nhận thấy được hoàn cảnh xung quanh mình đã hoàn toàn thay đổi. 

 Trong thế giới nơi anh sống đã bị virus tàn phá bừa bãi, thành trì cuối cùng của nhân loại cũng đã bị công phá hoàn toàn. 

 Trì Đình vốn là một thành viên của đội tuần tra nồng cốt, anh đang tìm kiếm nhóm người cuối cùng còn may mắn sống sót trên Trái Đất. 

 Mà ngay trước khi đến nơi này, trong lúc anh đang dẫn theo các thành viên trong đội đi làm nhiệm vụ thì không may toàn quân đã bị đoàn diệt, chỉ còn lại mình anh, thấm thoát trôi qua như thể điều này đã qua lâu lắm rồi. 

 Cảnh tượng cuối cùng trong khí ức Trì Đình là anh bị những xúc tu của dị chủng quấn lấy, đưa vào cái miệng đầy máu của nó. 

 Anh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lần nữa tỉnh lại đã chuyển sang khung cảnh nơi đây.  

 Dù nhìn thế nào thì khung cảnh quanh đây đều giống như một sảnh chung cư trong thời kỳ hoà bình trước khi virus bùng phát. 

 Quan trọng nhất là trước khi bị đoàn diệt, ngoại trừ các đội viên của mình, thực sự đã rất lâu rồi anh không gặp được những người khác.

 Phải chăng nơi đây là thế giới bên trong cơ thể dị chủng? 

 Hay là do anh đã chết rồi?  

 Trì Đình không thể khẳng định, nhưng sau khi đếm sơ qua một chút, anh biết được nếu tính cả chính bản thân anh, ở đây tổng cộng có 12 người! 

 Có thể gặp được nhiều người sống như vậy, ít nhất thì chắc chắn đây là điều khiến tâm tình vui sướng. Anh sắp quên mất cảm giác ở chung với nhóm người sống là như thế nào rồi!  

 Nhưng rất hiển nhiên, người khác lại không thể cảm nhận được tâm tình tốt đẹp của Trì Đình. Chỉ 5 phút trước, họ đã tự dưng xuất hiện ở đây. 

 Nơi đây được bao quanh bởi những bức tường màu hồng phấn, ánh sáng dưới ngọn đèn được chiếu xuống một cách kiều diễm và mộng ảo. 

 Từ không gian yên tĩnh đến chết lặng này khiến bốn chữ “Chung Cư Tình Yêu” được viết theo phông chữ bong bóng dễ thương trên tường trông cực kì quỷ dị.  

 Mọi người còn đang mê mang, bối rối kiểu “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra?” thì dưới bầu không khí áp lực này cuối cùng một số người đã bị bức đến ranh giới điên loạn tột độ.  

 Người đàn ông trong góc đang dùng đôi tay hung hăng báu chặt lấy da đầu mình, trong giọng nói không kiềm được sự run rẩy: “Nơi này là đâu? Tại sao tôi lại đột nhiên tới đây…Không được, tôi phải rời khỏi đây…”

 Người đàn ông này cách Trì Đình không xa, anh duỗi tay ra, vừa định bắt chuyện nói “Thật trùng hợp, tôi cũng đột nhiên bị đưa đến đây”, thì thấy người đàn ông nọ loạng choạng rồi đứng bật dậy, nhìn quanh một vòng liền hoảng loạn quay người lao vút về phía cánh cửa nhỏ duy nhất bên hông.  

 Một cô gái khác xém bị gã ta đụng phải, bị doạ đến vô thức hét toáng lên.  

 Có người đang xem kịch vui nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, lời nói lọt vào tai Trì Đình: “Xem ra trong phó bản lần này có không ít người mới nhờ.”

 Phó bản? Người mới?  

 Đó có phải là một từ ngữ chuyên dụng cho thế giới này chăng? 

 Trì Đình nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa có hai người đang khoanh tay ôm ngực dựa vào tường, trong giọng điệu tràn đầy sự thích thú cùng chờ mong mơ hồ.   

 Qua cách họ giao tiếp, hiển nhiên là quen biết nhau, dáng vẻ vô cùng thoải mái này có phần không hòa hợp với những người xung quanh. Rất nhanh sau đó, Trì Đình đã biết hai người họ đang mong chờ điều gì.  

 Anh nhìn thấy người đàn ông lao tới cửa hông vừa định đẩy ra, trong khoảnh khắc gã vừa mới bước tới, toàn bộ động tác của gã đột ngột bị khựng lại như bị một thế lực vô hình nào đó khống chế. 

 Ngay sau đó, vẻ mặt méo mó vì đau đớn tức khắc chiếm trọn toàn bộ khuôn mặt của gã, đôi bàn tay nổi đầy gân xanh đang tự bóp cổ họng chính mình một cách dữ dội.

 Mạch máu toàn thân gã dần dần phình lên một cách vô hình, từ trên mu bàn tay, cổ rồi đến trán. Trong phút chốc mạch máu đã hằng lên một cách dày đặc như mạng nhện...  

 Oành---!  

 Oành oành---!  

 Những vụ nổ liên tiếp xảy ra giống như một màn trình diễn pháo hoa nhỏ đẫm máu và xinh đẹp, huyết tương dày đặc bao phủ khắp khuôn mặt gớm ghiếc của gã ta cùng với những mạch máu bị đứt. 

 Cùng với cảm giác tê dại đột nhiên xông lên da đầu, lúc này có người không nhịn được mà bắt đầu kịch liệt nôn khan.  

 Vẻ mặt Trì Đình hiện rõ vẻ tiếc nuối.  

 Chúng ta vừa mới nhìn thấy một người sống mà, sao nhanh như vậy đã mất một người rồi…Có phải nơi này đến cuối cùng, những người lại rồi cũng sẽ chết đi đúng không? 

 Anh khẽ thở dài trong lòng, nhìn cảnh tượng máu me quen thuộc, rồi lại dời tầm mắt ra xa, tiếp tục quan sát hoàn cảnh xung quanh.

 Sắc mặt của Ly Thao trông cũng chẳng mấy tốt đẹp. Mặc dù, bình thường trong trò chơi nếu gặp được người mới, trước khi trò chơi bắt đầu sẽ phát sinh tình trạng giảm quân số, nhưng trong tình huống này rất có thể sẽ gia tăng độ khó khi người chơi khác muốn vượt ải.  

 Cậu trong lòng thầm mắng một tiếng, mấy người mới này có tố chất tâm lý cũng quá yếu đuối rồi đi, bèn nhân cơ hội này nhanh chóng xác định số lượng người chơi mới trong phó bản lần này. 

 Sau khi đưa mắt nhìn quanh, vừa khéo đụng phải trên người Trì Đình.  

 Trì Đình có ngoại hình phù hợp với tiêu chuẩn của cả hai giới, lúc không cười trông có hơi lạnh lùng, nhưng mỗi khi khuôn mặt này cười lên lại trở nên chân thành, luôn khiến người ta có cảm giác như đắm mình trong làn gió xuân.  

 Mái tóc đen mượt dài ngang vai, tuỳ ý mà rơi xuống quanh xương quai xanh anh, trên cổ đeo một chiếc vòng chocker, phía dưới là hai sợi dây xích đang treo một viên đá đỏ vô danh trông càng thêm cuốn hút.  

 Không giống với những người chơi khác, lúc này sự chú ý của Trì Đình không rơi xuống cái thi thể đột nhiên phát nổ kia, mà khuôn mặt anh đang nghiêm túc đánh giá phong cách trang trí của căn chung cư, phảng phất như muốn đem hình ảnh trong mỗi ngóc ngách của đại sảnh này khắc sâu vào trong đầu mình.

 Đối lập hoàn toàn với tâm trạng thấp thỏm của những người chơi khác, vẻ mặt của Trì Đình không chỗ nào không lộ ra tín hiệu--- anh rất thích nơi đây.  

 Cực kì yêu thích nơi này.  

 “…”

 Trong lòng Ly Thao không nhịn được mà nhảy dựng lên, đột nhiên không quá khẳng định: Mịa nó, chẳng lẽ đây là một cao thủ?!  

【 Ding Dong---! 】  

 Một âm thanh đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.  

【 Chung cư Tình Yêu, ai cũng có tình yêu. Chào mừng bạn gia nhập đại gia đình “Chung Cư Tình Yêu”, đây là nơi gia đình ấm áp tương thân tương ái, xin hãy nỗ lực công lược NPC và cải thiện độ thiện cảm của họ nhé! 】  

 Giọng nói máy móc quá lạnh lẽo không hề có tí cảm xúc nào, khiến bài phát biểu ‘‘chào mừng’’ này trông càng trở nên kỳ lạ quỷ dị.

 Trong nhất thời, chẳng có ai lên tiếng, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe nội dung tiếp theo.  

【Chú ý: Các quy tắc ban đầu như sau:  

  1. Cẩn thận nhận nhiệm vụ tăng giá trị thiện cảm trong quá trình chơi, một khi đã nhận thì không thể huỷ bỏ.

  2. Các nhiệm vụ có thể làm tăng giá trị thiện cảm của NPC tương ứng thì đồng thời, cũng có khả năng gây ra tác động lên các NPC khác.  

  3. Chỉ khi mức độ thiện cảm của NPC cùng tầng đạt đến giá trị màu xanh thì các khu vực tầng trên và tầng dưới mới có thể mở khóa. Không thể đi qua các tầng khác khi chưa được mở khóa.  

  4. Không cần giao tiếp với các NPC đã có độ thiện cảm màu đỏ, quan hệ láng giềng kém sẽ rất nguy hiểm. 

  5. Lời nhắc về quy tắc mới có thể được thêm vào bất kỳ lúc nào khi tiến trình trò chơi thay đổi, xin hãy luôn chú ý. 】  

【Cuối cùng, xin nhắc lại, bất kỳ hành vi ép buộc nào cưỡng chế trò chơi kết thúc đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.】  

【 ---Xin hãy tuân thủ quy tắc trò chơi! 】  

 Trì Đình cẩn thận lắng nghe từng chữ trong quy tắc rồi liếc nhìn thi thể đầy máu trên mặt đất.  

 Vậy cho nên nói, người đàn ông này bởi vì có ý đồ cố gắng thoát khỏi trò chơi nên mới có kết cục như vậy?  

 Trì Đình chậm rãi chớp mắt một chút. 

 Dù vẫn không biết vì sao mình lại đột nhiên đến đây nhưng không hiểu sao anh lại có linh cảm, sau này sẽ rất thú vị.  

 Có điều mà Trì Đình không biết chính là, khi các quy tắc ban đầu được công bố, một cái tênChung Cư Tình Yêubất ngờ xuất hiện trong danh sách phân loại trò chơi của một nền tảng phát sóng trực tiếp.  

 Cùng lúc đó, 12 cửa sổ phát sóng trực tiếp đồng thời được mở ra, ngoại trừ một cái màn hình đã hoàn toàn tối om, thì từng bóng người xuất hiện trong mỗi phòng phát sóng trực tiếp chính là 11 người chơi còn lại trong phó bản.  

 Nụ cười của Trì Đình vừa lúc được ghi lại vào khung hình. Một số người chơi nhìn thấy một phó bản mới đang được phát sóng, vừa mới nhấn vào họ đã bị kích chí mạng đến từ mỹ nhan.  

【 Trời ạ, thiếu chút nữa là tôi cho rằng mình đã vào nhầm khu nhan sắc. 】  

【 Nhìn thấy phó bản tênChung Cư Tình Yêutôi liền nhấn vào, cậu ấy cười đến thiên chân vô tà như vậy, chắc hẳn là người mới đến. 】  

【 Vận may thật không tốt, tôi vừa mới dạo một vòng, hình như lần này có rất nhiều người mới tiến vào, rất có thể nhóm đợt này lại sắp bị đoàn diệt. 】  

【 Đây là đoàn thứ mấy bước vào phó bảnChung Cư Tình Yêurồi nhỉ? Tôi nhớ hình như mức độ hoàn thành cao nhất dường như chỉ có 40%? 】  

【 Lần thứ 11! Phó bản này đã bị đoàn diệt 10 lần rồi! Cầu xin các đại lão nhanh chóng chia sẻ cách thông quan đi, bằng không nếu bị phân vào đây thì chỉ có xong đời! 】  

【 Cứ chờ thôi, lần này không được thì còn có lần sau, chắc chắn trên bảng xếp hạng sẽ có cao thủ đụng phải phó bản này. 】  

【 Haiz, thật đáng tiếc khi một số người trong phó bản này lại sắp phải thành pháo hôi. 】  

【 Thật ra cũng chưa chắc đâu, ông nhìn Lý Hậu bên kia kìa, tôi mới kiểm tra xong, tốt xấu gì người ta cũng xếp hạng 12248. Nói không chừng… 】  

【 Xếp hạng 12248 thì có thể chắc chắn vượt ải? Ha hả, chỉ có thể nói những hy vọng thì luôn tốt đẹp mà. 】  

 Những người trong phó bản không thể nhìn thấy nội dung của làn đạn.  

 Trong đại sảnh tầng một, sau khi tiếng nhắc nhở kết thúc, xung quanh lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh chết chóc. 

 Lúc này, sự tồn tại của người mới trở nên cực kỳ dễ phân biệt, nhóm có khuôn mặt xám như tro kia thì tám, chín phần là những người mới lần đầu tiến vào phó bản.  

 Trì Đình đã sớm nhận ra, ngoài anh trai pháo hôi lúc đầu, hẳn còn có ít nhất ba người khác lần đầu tiên gặp phải tình huống khó tin này giống anh.  

 Mà hai người đang xem trò vui lúc nãy rõ ràng không phải lần đầu tiên bước vào phó bản. 

 Sau khi nghe xong quy tắc, một người đàn ông trong đó đi thẳng đến quầy lễ tân và bắt đầu lục lọi, cuối cùng gã mở ngăn kéo và đổ hết đồ đạc lên bàn, hô to:

 “Được rồi, mọi người đến đây lấy thẻ phòng của mình đi, trò chơi chính thức bắt đầu rồi.”

 Bên trong những thùng giấy mà người đàn ông lục ra có mấy tấm thẻ ghi rõ tên của từng người, một số người chơi lâu năm lần lượt tới lấy, dư lại những người mới còn đang không biết gì cũng lần lượt tìm ra tên của mình.  

 Trì Đình cầm lấy thẻ phòng của mình, cẩn thận xem xét, vẻ mặt có chút tò mò. Không hổ là đồ vật có niên đại từ thời bình, thẻ thông hành đều là những mẫu cơ bản với hệ số bảo mật cực thấp.  

 Người đàn ông phát thẻ liếc nhìn qua, thấy được số phòng Trì Đình, nhướn mày nói: “Tầng 12? Ngay trên tầng tôi, chúng ta rất có duyên đấy.”

 Gã có vẻ nhiệt tình vươn tay: “Tôi tên Lý Hậu, còn cậu?”

 “Trì Đình.”

 Hai người đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay. Trên mặt Lý Hậu hiện lên một nụ cười tựa như ôn hòa: “Đây là lần thứ mấy cậu vào phó bản?”

 Từ góc nhìn của gã, so với những người mới nhát gan bị doạ sợ kia, Trì Đình - người luôn có những cử chỉ rất bình tĩnh, không thể nghi ngờ đã đủ điều kiện để gán cho cái mác “người chơi cũ”. 

 Trì Đình khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi vặn lại: “Cậu đoán xem?”

 Lý Hậu: “…?”

 Đương nhiên Lý Hậu không dự đoán được mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, phản ứng đầu tiên của gã chính là nghĩ tên này chỉ đang trả lời cho có lệ, nhưng mà những lời nói bất mãn của gã chưa kịp thốt ra đã hoàn toàn khựng lại khi đối mặt với ánh mắt của Trì Đình.  

 Nói thế nào nhỉ, trong quá trình giao tiếp, mỗi nụ cười của người trước mặt dường như không lúc nào, không toát ra vẻ thân thiện, phối hợp cùng đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia, dù chỉ liếc mắt một cái thôi cũng mang lại cho người ta ảo giác liếc mắt đưa tình.  

 Nó trực tiếp lại rõ ràng, giống như sự yêu thích trêu chọc của động vật nhỏ, vô cùng tự nhiên mà muốn dỗ bạn vui vẻ.  

 Lý Hậu không khỏi cảm thấy tim mình đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đập nhanh một nhịp, trong đầu gã thoáng qua một suy nghĩ - chết tiệt, mấy bạn gái trước kia của gã còn chưa dùng ánh mắt như thế nhìn gã đâu, cái tên này lớn lên cũng đẹp quá đi, chắc không phải là gay đấy chứ!?

 Trì Đình thấy hồi lâu mà Lý Hậu không có trả lời, anh hơi khó hiểu mà chớp mắt: “Cậu không muốn đoán sao?”

 Vẻ mặt đó rơi vào trong mắt Lý Hậu, kết hợp với suy đoán trước đó, khiến trong lòng gã dấy lên hồi chuông cảnh báo, lập tức mất đi ý định thăm dò: “Không, không cần đoán.”

 Dứt lời, Lý Hậu bước về phía những đồng bạn của mình mà không ngoái lại.  

 Hai ngón tay Trì Đình vô thức vuốt ve nhẹ nhàng viên đá đỏ treo dưới chocker, khi đang suy nghĩ gì đó, các đầu ngón tay anh gõ nhẹ trên viên đá một cách nhịp nhàng, hành động này là thói quen của anh sau khi bắt đầu vào trạng thái suy nghĩ.  

 Tại sao lại có cảm giác như người này đang cố tình trốn tránh vậy nhỉ? 

 Chẳng lẽ vì đã lâu không giao tiếp bình thường với con người nên vừa rồi anh biểu hiện không tốt? 

 Ngay lúc Trì Đình đang nghĩ mãi không ra thì đột nhiên nghe thấy có người hét lên: “Thang máy tới rồi! Là thang máy!”

 Lúc này, mọi người mới phát hiện, bên trong cánh cửa mà người đàn ông khi nãy hoảng loạn tìm cách trốn thoát, xuất hiện thêm một chiếc thang máy.  

 Phát hiện này cũng không thể khiến bất cứ ai cười nổi. 

 Suy cho cùng, điều này có nghĩa dù lúc đó người đàn ông có thể chạy được ra ngoài thì cũng không có đường nào để trốn thoát.  

 Trong sự yên tĩnh chết chóc, mọi người lục tục bước vào thang máy. 

 Thang máy này hoạt động theo hình thức quẹt thẻ, chỉ có thẻ phòng tương ứng mới có thể kích hoạt việc lưu trú ở tầng đó, điều này sẽ hạn chế phạm vi hoạt động của mỗi người chơi, căn cứ theo quy tắc được công bố, hẳn sau khi đạt được đủ độ thiện cảm của NPC trên cùng tầng, mới có quyền hạn mở ra các tầng khác.  

 Bắt đầu từ trên tầng 8, các người chơi lần lượt bước ra khỏi thang máy đến tầng của mình, khi số lượng người giảm xuống đã làm không gian vốn chen chúc ban đầu dần trở nên thoáng đãng hơn. 

 Một số người bắt đầu câu được câu không mà bắt chuyện với nhau, như thể đang tự an ủi mình.  

 “Ôi thật xui xẻo, thế mà không có ai xem hướng dẫn vượt phó bản này ư?” 

 “Trò chơi này hướng tới loại hình công lược NPC, chỉ cần không vi phạm quy tắc trò chơi, thì chắc sẽ giống trò chơi bình thường không quá khó đi?”

 “Hẳn chỉ cần xoát đủ độ thiện cảm liền có thể vượt ải ra ngoài nhờ.”

 “Nhưng ở tầng càng cao thì độ khó vượt ải càng lớn, nếu muốn quay lại tầng một, chắc sẽ cần xoát rất nhiều NPC đi?”

 “Hu hu hu, đừng nói nữa, tôi ở tầng 20 cao nhất đây này!”

 “Chúng ta tổng cộng chỉ có 12 người. Các tầng dưới phía dưới tầng 8 hình như không có người chơi, chắc không có vấn đề gì đâu ha?”

 “Đừng có lo lắng quá, chỉ là lấy lòng các NPC thôi mà, tôi là người giỏi nhất trong việc này đấy!”

 Sau khi lên tới tầng 11, người đàn ông tên Lý Hậu kia cuối cùng cũng rời khỏi thang máy. 

 Trì Đình cảm giác được có người nhẹ nhàng vỗ vai mình một cái, quay đầu nhìn lại, chính là người đầu tiên mà anh nhìn thấy ở nơi này - Ly Thao.  

 Bởi vì lúc trước không kịp phòng ngừa mà hết bị bóp cổ rồi tới sờ mặt nên lúc này Ly Thao cảm thấy rất phức tạp khi lại phải đối mặt với Trì Đình lần nữa. 

 Tuy nhiên, mặc dù cảm thấy Trì Đình có hơi kỳ dị, nhưng cậu vẫn lựa chọn thấp giọng nhắc nhở: 

 “Người vừa rồi có phải tên là Lý Hậu không? Anh nên cẩn thận với gã đó đấy, tên Lý Hậu đó và đồng bạn của hắn đều cho tôi một cảm giác rất khó chịu. Ở cái thế giới này á, có rất nhiều người nguyện ý vì mạng sống của mình mà giẫm lên thi thể của người khác để bò lên trên. Kỹ năng cá nhân của tôi là có thể cảm nhận được ác ý của người khác. Tin tôi đi, tránh xa bọn họ một chút, đừng để bị lợi dụng.”  

 “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

 Không biết Trì Đình có nghe lọt lời khuyên của Ly Thao hay không, anh chớp mắt nói: 

 “Kỹ năng của cậu khá dễ sử dụng, cho nên đột nhiên cậu tự nguyện nhắc nhở tôi việc này, có phải bởi vì tôi trong mắt của cậu hẳn là…”

 Ly Thao không ngờ Trì Đình lại nhạy bén như vậy, hơi khựng lại một chút: “…”. 

 Tuy không có gì xấu để nói, nhưng người có chút không bình thường như anh sao lại lưu lạc đến đây?  

 Trước đây, Ly Thao cũng coi như đã trải qua mấy cái phó bản nhưng đây là lần đầu tiên trong thế giới vô hạn này, cậu ta nhìn thấy kiểu người như Trì Đình, anh luôn đối với tất cả mọi người tràn đầy thiện ý.  

 Loại lòng tốt này tựa như các tia sáng chói lóa tỏa ra bốn phương, đến nỗi gần như Ly Thao sắp bị kỹ năng cá nhân của mình làm cho loé mắt hơn bao giờ hết! 

 Ly Thao hắng giọng, đổi chủ đề: 

 “Tóm lại, anh chỉ cần nhớ, tôi tên Ly Thao, sống ở tầng 15, sau khi phạm vi hoạt động được mở rộng thì hoan nghênh đến tìm tôi.”

 Nói xong, cậu chỉ vào cửa thang máy vừa mở ra: 

 “Tầng 12 của anh đến rồi, đi mạnh khỏe, gặp lại sau.”

 “Ừm, gặp lại sau.”

 Trì Đình cười vẫy tay với Ly Thao, đôi chân dài bước một bước đã ra ngoài thang máy.  

 Cửa thang máy sau lưng đóng lại, tiếp tục di chuyển lên các tầng trên.

 Tiếng hoạt động của máy móc dần đi xa, không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh. 

 Thật tốt khi có thể cùng lúc làm quen với nhiều người như vậy. Về sau, mình nhất định sẽ gắng sức nhiệt tình giúp đỡ mọi người hơn nữa!  

 Trì Đình nghĩ đến đây, hai tay đút vào túi quần, quan sát hoàn cảnh xung quanh. 

 Dù đến giờ anh đang rất hài lòng với kỳ ngộ của mình, nhưng kinh nghiệm sinh tồn lâu năm trong những ngày tận thế đã khiến anh có thói quen muốn nắm vững mọi tiểu tiết.  

 Đây hẳn là một chung cư được thiết kế phổ biến trong thời bình, một tầng có ba hộ gia đình, phòng 1202 - nơi anh sẽ sống nằm ở giữa, bên phải là phòng 1201, còn bên trái có một lối đi nhỏ, sau khi đi qua có thể nhìn thấy một căn phòng khác là phòng 1203. 

 Hẳn lúc này anh nên đi công lược những người hàng xóm mới này thật tốt.

 Trì Đình cũng không vội trở về “nhà” của mình, mà sau khi quan sát xung quanh xong, anh đẩy cánh cửa bên cạnh thang máy, nơi được đánh dấu là lối thoát hiểm.  

 Cũng giống như những chung cư có thiết kế thông thường khác, ở đây có cầu thang bộ dẫn lên tầng trên và tầng dưới, ngoại trừ đại sảnh tầng một dùng màu hồng thiếu nữ để sơn tường ra thì mọi thứ ở đây đều hết sức bình thường.

 Thậm chí trong góc còn chất đống mấy thùng giấy rỗng, nhìn qua trông như là một đống rác chưa kịp dọn dẹp.  

 Trì Đình sờ cằm, theo thói quen kiểm tra các lối thoát hiểm có sẵn để phòng ngừa xảy ra biến cố, song lúc anh đang định quay người rời đi thì đột nhiên có một giọng bé gái non nớt vang lên. 

 Trong khung cảnh yên tĩnh như bây giờ, đủ để khiến người ta cảm thấy ớn lạnh ngay lập tức.  

 “Anh ơi, anh có thấy con búp bê của em không?”

Trì Đình ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện ở đầu cầu thang dẫn lên tầng 13 xuất hiện một cô bé đang đứng, không biết từ đâu ra.

 Cô bé đang mặc một chiếc váy theo phong cách lolita tinh xảo và xinh đẹp, trông như một con búp bê ngoài đời thực vô cùng sống động.  

 Bắt gặp ánh mắt Trì Đình, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, hỏi lại: 

 “Anh ơi, búp bê của em bị rơi mất rồi, anh có thể giúp em tìm được không?” 

 Cùng lúc đó, Trì Đình nghe được trong đầu vang lên một tiếng “ding dong”. 

 Vì anh đã có kinh nghiệm ở đại sảnh tầng một nên điều này đủ để Trì Đình đoán được chuyện gì sắp xảy ra. 

 Quả nhiên, một màn hình ảo chợt hiện ra trước mặt anh.   

【Tên nhiệm vụ: Tìm búp bê.

  Giới thiệu nhiệm vụ: Gloria ở tầng 13 là một cô bé thích sưu tầm búp bê nhưng cô bé đã không cẩn thận làm rơi mất búp bê rồi. Bạn có thể giúp cô bé tìm về được không?  

  Phần thưởng nhiệm vụ: Độ thiện cảm của Gloria +20.  

  Hiệu ứng ẩn: Không biết (???).

  Bạn có chắc chắn muốn nhận nhiệm vụ không? Có hay không.】  

  Trong phòng phát sóng chỉ lẻ tẻ vài người, vốn nhìn thấy Trì Đình thăm dò phó bản trước còn cảm thấy người mới này có chút tiềm năng, lúc này họ chợt sửng sốt. 

【 Không phải chứ, Gloria? Đây là khởi đầu trời ban gì thế!? 】

【 Còn ổn, có vẻ như họ không sống cùng tầng. 】

【 Cái này mà ổn á? Nhận nhiệm vụ một cái là trực tiếp game over luôn đấy! 】  

【 Có lẽ, nhưng cũng có thể từ chối mà. 】  

【 Ha hả, lúc ông còn làm người mới, ông có thể chống lại được cám dỗ nếu có một NPC đến giao nhiệm vụ tới cửa không? 】  

【…Ông nói đúng, tui không thể. 】  

 Trong lúc mấy người trong phòng phát sóng trực tiếp đang thay anh đổ mồ hôi lạnh, thì thấy ánh mắt Trì Đình dừng lại ở nội dung trên bảng nhiệm vụ trong giây lát, sau khi nhớ lại những quy tắc ban đầu mình được nghe ở tầng một, anh ngẩng đầu nhìn Gloria đang tràn ngập chờ mong, nở một nụ cười hiền lành.  

 Dưới ánh nhìn thiện chí rõ ràng như vậy, làn đạn đều nhất trí một câu “xong đời”. Gloria dường như cũng có dự cảm, độ cong khóe miệng hơi nhếch lên. 

 Giây tiếp theo, cô bé nghe được câu trả lời của đối phương. 

 Vẻ mặt Trì Đình trông rất chân thành, tràn đầy vẻ xin lỗi: 

 “Xin lỗi, không được rồi. Anh trai bận quá, em có thể tự nghĩ cách rồi tìm xem. Ngoan nhé, sau này anh trai nhất định sẽ mang kẹo đến cho em.”

 Hiển nhiên trăm triệu lần đều không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nụ cười của cô bé cùng tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp đều dừng lại trong giây lát.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp