Ngôi Sao Của Anh Thật Ngọt Ngào

Chương 5: Lục Chấp tốt bụng à, xin cậu đấy, được không?


1 tháng

trướctiếp

Editor: Nabibian
-------

"Thấy sợ rồi sao?" Hạ Lương Ngọc khinh thường nói. 

"Sợ?" Tào Tín vừa mới thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe Hạ Lương Ngọc nói những lời này thật buồn cười, "Cậu ta chính là lười chấp nhặt với cậu, Cậu đâu mới biết Lục Chấp có một ngày, không biết Lục Chấp là loại người nào?" 

"Không phải chỉ là ở quán bar trông coi thôi sao?" Hạ Lương Ngọc nói, "Ai lại không biết đánh nhau?" 

Ngụy Toàn cười khan một tiếng: "Lớp 2,3 đã giỏi đánh nhau. Lúc trước có bảy tám người chặn cậu ấy lại, bây giờ gặp mặt đều gọi là Lục ca." 

Tào Tín vỗ vai Hà Lương Ngọc: "Nếu bởi vì Tiểu Điềm Điềm mà gây khó dễ cho cậu ta, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết. Tôi thấy cậu ấy đối với Tiểu Điềm Điềm một chút ý tứ cũng không có."

"Hạ ca, cần gì chứ." Ngụy Toàn cũng đứng lên khuyên nhủ," Tôi biết Hạ ca cũng có thủ đoạn, nhưng Lục Chấp từ nhỏ lăn lộn bên ngoài, chọc vào sạch sẽ, đối với cậu cũng không tốt."

"Lời này của cậu có ý gì?" Tào Tín đẩy Ngụy Toàn một cái, "Ai không sạch sẽ?"

Ngụy Toàn lui về phía sau một bước, vội vàng nói: "Cậu gấp cái gì? Tôi đây không phải khuyên Hạ Lương Ngọc sao?"

"Khuyên thì có thể không nói tiếng người?" Tào Tín nói, "Bớt con mẹ nó nói nhảm sau lưng đi."

"Được rồi hai người cãi nhau cái gì chứ?" Hạ Lương Ngọc cắt ngang hai người, "Cậu ta không có tâm tư đó là được, tôi cũng không muốn trêu chọc với hắn."

Chuông vào học vang lên, Lục Chấp đi theo tiếng chuông vào phòng học.

Cậu vừa mới rửa mặt, mái tóc đen còn ướt, mềm mại rũ xuống trước trán. 

Chiếc bàn đã được Tào Tín dọn dẹp lại, cậu nhìn lịch học dán bên cạnh bàn của Tào Tín rồi lấy cuốn sách hóa học của mình ra. 

Trước cửa lớp, Nguyễn Điềm Điềm điền vào tờ đơn trước khi tiết hóa học bắt đầu. 

Hồ Kiều nghiêng đầu nói: "Cậu thật sự thích Lục Chấp sao?" 

Nguyễn Điềm Điềm bỏ tờ đơn vào trong sách mà không nói gì. 

"Cậu ta hung dữ, không thích nói chuyện, cậu thích vì cái gì?" Hồ Kiều nói: "Tại lớn lên đẹp trai sao? Hạ Lương Ngọc cũng đẹp trai mà!" 

Nguyễn Điềm Điềm bả vai rũ xuống: "Đẹp trai sao? Bây giờ tớ càng ghét Hạ Lương Ngọc." 

Hồ Kiều ánh mắt lập tức sáng lên: "Nhưng cậu không cảm thấy cậu ta là một tổng tài bá đạo sao?"

Nguyễn Điềm Điềm coi thường: "Tớ không thích những tổng tài bá đạo." 

Hồ Kiều bĩu môi nói : "Ừ, cậu hẳn thích trùm xã hội đen." 

Nguyễn Điềm Điềm mỉm cười: "Cậu đang nói Lục Chấp sao? Cậu ấy thực ra rất đáng yêu đó." 

Hồ Kiều sửng sốt: "Đáng yêu chỗ nào chứ!" 

"Cậu ấy..." Nguyễn Điềm Điềm bị mắc kẹt. 

Lục Chấp sẽ gọi cô một tiếng bảo bối thật ngọt ngào, nhắc nhở cô ngủ sớm ngủ ngon, sẽ không cúp điện thoại trước, tương lai còn có thể gọi cô là vợ, còn lấy quần áo cho cô khi bản thân cô quên đem theo vào phòng tắm....

Nguyễn Điềm Điềm đỏ mặt. 

"Lần trước cậu ấy mua cho tớ một hộp sữa." Nguyễn Điềm Điềm mở sách hóa học ra nói: "Cậu ấy còn không có đòi tiền tớ nữa." 

Nguyễn Điềm Điềm bị một chai sữa mua chuộc không nghĩ tới, Lục Chấp hung dữ bị Hồ Kiều liệt vào hắc bang lão đại, lại còn có ba người muốn trợ giúp hắn.

Cậu ấy chắc chắn sẽ chọn mình. 

Nguyễn Điềm Điềm tràn đầy tự tin. 

Kết quả Lục Chấp một cái cũng không muốn.

Vì thế chiều hôm đó tan học, Nguyễn Điềm Điềm chặn Lục Chấp không cho cậu đi.

"Sao cậu không chọn tôi!" – Nguyễn Điềm Điềm dang rộng cánh tay, phong kín cửa sau phòng học, "Cậu chọn tôi được không!"

Lục Chấp lẳng lặng quay người đi về phía cửa trước. 

Nguyễn Điềm Điềm chạy như bay trên hành lang, lúc chặn cửa trước thì phát hiện Lục Chấp đi ra ngoài.

Cô đeo cặp sách chạy chậm, đi bên cạnh Lục Chấp sửa lại mái tóc mái trên trán mình.

Lục Chấp có đôi chân dài, bước đi rất nhanh, Nguyễn Điềm Điềm phải tăng tốc mới có thể theo kịp. 

Cô đưa tay kéo tay áo Lục Chấp: "Lục Chấp, cậu đi nhanh quá đi!" 

Lục Chấp dừng lại: "Buông ra." 

Nguyễn Điềm Điềm hừ mũi: "Không buông"

Mấy ngày chung sống hòa bình này, lá gan của tiểu cô nương này ngày lớn. 

Lục Chấp hít một hơi thật sâu: "Tôi không cần..." 

"Có!" Đôi mắt đen láy của Nguyễn Điềm Điềm mở to, "Cậu nhất định cần mà!" 

"Mặc dù thành tích của tôi không tốt, nhưng tôi có thể giúp cậu chép bài tập hàng ngày, tiếng anh cần học thuộc tôi cũng dịch cho cậu luôn."

Lục Chấp thờ ơ. 

Nguyễn Điềm Điềm lay tay áo Lục Chấp, nhẹ giọng nói: "Có được hay không, cậu đồng ý với tôi đi mà, Lục Chấp tốt bụng à, xin cậu đấy.." 

Lục Chấp quay mặt đi, hồi lâu mới quay lại nhìn cô gái làm nũng bên cạnh. 

"Được." 

Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ thành lập nhóm học tập với Lục Chấp. 

Hạ Lương Ngọc không vui khi biết tin vào ngày hôm sau. 

"Không phải tôi đã không cho cậu viết về hắn sao?" Hạ Lương Ngọc đặt ngón tay lên bàn của Nguyễn Điềm Thiên, "Thành tích của cậu tốt không? Cậu có thể làm gì giúp hắn?" 

Nguyễn Điềm Điềm cau mày: "Tôi không cần cậu quan tâm, cậu quản cái gì chứ!"

"Tôi vẫn muốn quản cậu." Hạ Lương Ngọc nói to tiếng, "Chú dì có biết cậu yêu sớm không?" 

Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên đứng dậy: "Tôi không có!"  

Nhìn vành tai gần như đỏ bừng trong nháy mắt của Nguyễn Điềm Điềm, trong lòng Hạ Lương Ngọc quả thực bởi vì núi lửa phun trào: "Thằng đấy thích cậu sao? – sao cậu nhất quyết theo hắn?"

Nguyễn Điềm Điềm mở to mắt. 

Hạ Lương Ngọc tiếp tục: "Sao cậu, là con gái lại có thể mất lòng tự trọng đến vậy? Suốt ngày quanh quẩn bên người hắn?"  

Nguyễn Điềm Điềm cầm cuốn sách của mình, ném nó vào mặt Hạ Lương Ngọc. 

Gáy sách đập vào sống mũi, nước mắt và máu mũi của Hạ Lương Ngọc chảy ra. 

Các học sinh xung quanh tưởng là cãi vã nhỏ nên không để ý, lúc này nhìn thấy vết máu, tụ tập lại xem. 

"Chết tiệt, Hạ Lương Ngọc, cậu có sao không?" 

"Giấy đâu? Nhanh cầm máu đi!" 

Hạ Lương Ngọc đẩy người bạn cùng lớp đang đỡ mình ra, lau mũi và thấy máu trên tay mình. 

Cậu ngẩng đầu nhìn người con gái mình hết lòng thích đang sợ hãi trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nguyễn Điềm Điềm!" 

Nguyễn Điềm Điềm sợ hãi đi ra khỏi chỗ ngồi, cầm khăn giấy trong tay. 

Tuy nhiên, Hạ Lương Ngọc chưa kịp thực hiện động tác tiếp theo, một bàn tay to đột nhiên bóp chặt má cậu, buộc toàn bộ khuôn mặt của Hạ Lương Ngọc phải ngước lên.

"Vào nhà vệ sinh." Giọng Lục Chấp lạnh lùng. 
(má, tự nhiên muốn đẩy thuyền na9 na8 là sao ta)

Tay Lục Chấp nâng rất cao, Hạ Lương Ngọc tựa như bị bóp cổ, hai tay cầm cánh tay Lục Chấp.
(ờm, nghĩ tích cực thì vẫn là tổng tài bá đạo mà)

Các xúc tu là một mảnh cơ bắp khỏe mạnh. 

Hai má cậu bị véo thật mạnh, đau như cắt, mặt đỏ bừng vì đau, nói lắp bắp: "Bỏ tay... buông ra." 

Nhưng Lục Chấp tựa hồ không nghe thấy, bóp cằm hắn rồi bước ra khỏi lớp học.

"Ngẩng đầu lên cho máu mũi ngừng chảy." Tào Tín kịp thời đi tới giải quyết ổn thỏa. 

Cậu ta lấy ra mấy tờ giấy do Nguyễn Điềm Điềm cầm, đưa lên mặt Hạ Lương Ngọc. 

"Vào nhà vệ sinh và lau đi. Đi nhanh đi." 

Lục Chấp dùng một tay bóp mặt Hạ Lương Ngọc, kéo hắn ra khỏi phòng học. 

Nguyễn Điềm Điềm ngồi ở trên ghế sửng sốt một hồi, cuối cùng mới tỉnh táo lại. 

Cô nhìn Hồ Kiều ngồi xổm xuống và dùng khăn giấy lau vài giọt máu cam trên mặt đất. 

"Lục Chấp vừa rồi thật đáng sợ." Hồ Kiều vứt khăn giấy dính máu vào túi rác treo trên bàn, "Cảm giác như cậu ta có thể dùng một tay nâng Hạ Lương Ngọc lên vậy." 

Nguyễn Điềm Điềm có chút lo lắng, đặt nó xuống. Cô lấy một ít tờ giấy ra và chạy ra ngoài. 

Vừa ra khỏi cửa lớp, cô đụng phải Lục Chấp. 

"Lục Chấp." Nguyễn Điềm Điềm nhìn chàng trai trước mặt từ đầu đến cuối, "Cậu không sao chứ?" 

Là "Cậu có sao không?", không phải "Hạ Lương Ngọc có sao không?" 

Lục Chấp đút ngón tay vào túi nói: "Không sao." 

"Vậy cậu ta có sao không?" Nguyễn Điềm Điềm nhìn về phía nhà vệ sinh cuối hành lang. 

Lục Chấp lại buông ngón tay ra: "Chưa chết." 

Nguyễn Điềm Điềm trầm ngâm một lát: "Hả?"

Lục Chấp không nhìn cô nữa, đi về phòng học. 

Hạ Lương Ngọc trong nhà vệ sinh không sao cả, chỉ là Nguyễn Điềm Điềm vô tình va phải mà chảy máu mũi mà thôi. 

"Đừng nói là hắn đang giúp tôi cầm máu!" Hạ Lương Ngọc cử động hàm dưới, "Cậu ta sắp siết chết cằm của tôi rồi!" 

Tào Tín chỉ biết im lặng. 

Hạ Lương Ngọc đấm một quyền vào bồn rửa tay, "Ở quán bar trông coi đúng không, lão tử chơi qua nhiều quán bar như vậy, không chỉnh chết hắn coi như thua!"

Nguyễn Điềm Điềm đang định vào tronh nhà vệ sinh, lời nói của Hạ Lương Ngọc đều lọt vào tai cô. 

"Hạ Lương Ngọc!" Nguyễn Điềm Điềm vào nhà vệ sinh hét lớn: "Nếu cậu dám đánh Lục Chấp, tôi sẽ nói với ông nội Hạ rằng cậu đi quán bar cả ngày!" 

Hạ Lương Ngọc lao ra, không thể tin nổi nói: "Tôi là người bị đánh! Mà câụ vẫn bảo vệ giúp hắn!" 

"Xứng đáng!" Nguyễn Điềm Điềm nói xong, cô bỏ chạy mà không quay đầu lại. 

Buổi tối, Nguyễn Điềm Điềm hôm qua tranh thủ mở điện thoại, bấm số của Lục Châp mười năm sau. 

Lục Chấp tựa hồ còn đang ngủ say, ngơ ngác gọi vợ bằng giọng khàn khàn. 

Nguyễn Điềm Điềm để điện thoại xuống, lấy tay che mặt, nhảy nhót trong phòng mấy lần. 

Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại sự thôi thúc muốn hét lên bên trong, cô leo trở lại giường và nhấc điện thoại. 

"Em là Nguyễn Điềm Điềm của mười năm trước." 

Điện thoại còn chưa cúp máy, nhưng đầu bên kia lại không có âm thanh nào, Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người đàn ông. 

Lục Chấp ngủ mất rồi!

Nguyễn Điềm Điềm không đành lòng. 

"Hả? Điện thoại?" Giọng nói của Lục Chấp lại vang lên, như đang nói chuyện với ai đó, "Anh không biết." 

Hẳn là mình ở mười năm sau, Nguyễn Điềm Điêm nghĩ. 

"Bảo bối hôn một cái, anh muốn hôn môi! thẹn thùng gì chứ chẳng phải đều đã kết hôn hai năm..."

Nguyễn Điềm Điềm không thể giữ vững điện thoại di động của mình, hoảng hốt cúp điện thoại. 

So với những tiếng la hét mà cô có thể giải quyết chỉ bằng vài cú nhảy, giờ cô đang ngồi lặng lẽ trên giường nhưng trái tim cô tan nát. 

Cô ôm điện thoại vào ngực, thở dốc. 

Giọng nói khàn khàn của Lục Chấp dường như in sâu vào tâm trí cô, bị lôi ra và phát đi phát lại. 

"A a a a, anh là cái đồ lưu manh!!!" 

Nguyễn Điềm Điềm lại nhào vào trên giường trong lòng gấu lớn, tay chân loạng choạng. 

"Lục Chấp là một tên xã hội đen lưu manh! Một tên xã hội đen thối!!!" 

--------
Tác giả có lời muốn nói: Lục Chấp mười năm sau: Không nên đưa bánh quy trong trường vào hoàn cảnh người lớn của chúng ta. 
Lục Chấp của mười năm trước: Không, tôi muốn xem.
--------
Nabibian: Mọi người ơi chỉ mình các thêm ảnh vào đây đi chứ mình ấn hoài mà không được luôn á😢


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp