Ngôi Sao Của Anh Thật Ngọt Ngào

Chương 4: Không ngon bằng mẹ vợ anh làm


1 tháng

trướctiếp

Editor: Nabibian
--------

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Nguyễn Điềm Điềm lấy khăn giấy lau miệng: "Tôi ăn xong rồi!" 

Lục Chấp bưng khay thức ăn của cô lên, đặt vào chỗ quầy thu dọn.

"Tôi có thể tự làm mà." Nguyễn Điềm Điềm cầm hộp sữa Lục Chấp mua cho cô đi theo, "Còn cái này, giá bao nhiêu?" 

"Không cần tiền." Lục Chấp đi ra khỏi căng tin. 

"Nhất định cần trả tiền." Nguyễn Điềm Điềm nhanh nhảu chạy theo Lục Chấp, "Tôi trả cậu tiền." 

Lục Chấp nhìn thẳng về phía trước: "Không cần." 

Bây giờ còn chưa tới một giờ, trong sân trường vắng vẻ, hai người sóng vai đi ngang qua sân bóng rổ, bị người gọi lại.

"Lục ca." Tào Tín ném quả bóng rổ về phía Lục Chấp, "Đánh cùng không?" 

Nguyễn Điềm Điềm thò đầu ra từ bên cạnh Lục Chấp. 

"Ồ, Tiểu Điềm Điềm." Tào Tín kinh ngạc nói: "Hai người đang yêu nhau?" 

Lục Chấp ném quả bóng trở lại sân, cau mày: "Cút." 

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Một chàng trai đang chơi bóng cùng Tào Tín kéo cậu lại, Hạ Lương Ngọc "Còn chưa ăn đủ?" 

Tào Tín vỗ bóng rổ, nhảy lên úp rổ: "Được rồi, được rồi, cứ cho rằng tôi đang đánh rắm đi." 

Hà Lương Ngọc thích Nguyễn Điềm Điềm, và cả lớp đều biết. 

Nguyễn Điềm Điềm cúi đầu sờ sờ lỗ tai của cô. 

Trở lại phòng học, Lục Chấp lấy sách giáo khoa toán hôm nay ra, lấy ra một tờ giấy nháp và bắt đầu viết câu hỏi. 

Nguyễn Điềm Điềm nghiêng người nhìn những bước công thức gọn gàng trên giấy. 

Nguyễn Điềm Điềm: "Cậu đọc sách mỗi ngày sao?" 

Lục Chấp không ngẩng đầu lên nói: "Thỉnh thoảng." 

Lục Chấp thường xuyên nghỉ học và nghỉ thi trong nửa đầu học kỳ đầu tiên, nhà trường cuối cùng không nhìn được nên đã đưa ra tối hậu thư - nếu vậy, cậu sẽ bị thôi học. . 

Tuy nhiên, chủ nhiệm lớp thường mắng Lục Chấp nhất lại không chịu bỏ cuộc, cuối cùng không biết đã dùng thủ đoạn gì để khiến Lục Chấp tự nguyện vào phòng thi. 

Lục Chấp, người đã lãng phí việc học trong vài tháng, gần như không lọt vào top 100 trong kỳ thi cuối kỳ, vẫn giữ được chỗ ở lớp một. 

Sau đó, cậu không còn vô cớ nghỉ học, nhiều nhất là ngủ quên trong lớp. 

Giáo viên của các môn học khác nhau đã quen với vị thần đang ngủ say ở hàng cuối cùng này và thường áp dụng hình thức mặc định là vắng mặt. Cho đến ngày nay. 

Nguyễn Điềm Điềm khoanh tay, tựa cằm vào cánh tay cô: "Về nhà cậu vẫn đọc sách chứ?" 

"Không." Lục Chấp tính toán một câu, trả lời chính xác. 

Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu, dứt khoát gối đầu lên tay: "Buổi trưa chỉ xem một chút thôi sao?" 

Lục Chấp: "Ừ." 

Tay Lục Chấp lớn, ngón tay thon dài khỏe khoắn- Khi cầm bút, các đốt ngón tay và đốt ngón tay được xác định rõ ràng, giống như một viên ngọc trắng mịn được cắt bằng dao. 

Nhưng điều đáng lo ngại là bàn tay này thực sự trông không đẹp chút nào. 

Da mu bàn tay không đều màu, nếu nhìn kỹ có thể thấy khắp nơi có nhiều vết xước và vết dao. Chỉ là những vết sẹo này lớn dần theo thời gian, lớp da mới cũng phát triển, hòa vào màu da ban đầu và dần dần không được chú ý nữa. 

Nguyễn Điềm Điềm lặng lẽ đưa tay ra, ngón trỏ chạm nhẹ vào mu bàn tay của Lục Chấp. 

Cổ tay Lục Chấp run lên, cây bút trong tay không tự chủ được vẽ một đường đen lên mặt giấy. 

Ánh nắng giữa trưa vẫn rất ấm áp, chiếu lên khuôn mặt cô gái đang nghiêng đầu nhìn Lục Chấp.

Nguyễn Điềm Điềm gối cánh tay, trong mắt mang theo nụ cười: “Lục Chấp, mỗi ngày tôi và cậu đều đến căn tin ăn cơm cùng nhau được không?”

Thanh âm cô gái mềm mại, mang theo vị ngọt, chảy trong lòng Lục Chấp.
_______

"Cậu ấy không cho em đi theo!" Nguyễn Điềm Điềm cầm điện thoại, khóc lớn: "Không phải anh đã nói cậu ấy thích em sao? Tại sao lại không muốn em đi theo chứ?!" 

Lục Chấp của mười năm sau suy nghĩ một chút, nghĩ ra một lý do: "Đồ ăn ở căng tin không ngon." 

Nguyễn Điềm Điềm tàn nhẫn vạch trần: "Em đã ăn qua rồi! Rất ngon đấy nha!" 

Lục Chấp phủ nhận: "Có ngon hơn nữa cũng không ngon bằng cơm mẹ vợ anh làm!"

Nguyễn Điềm Điềm dừng lại, nhỏ giọng nói: "Đó là mẹ của em." Lục Chấp lại mặt dày: "Bây giờ cũng đã là mẹ của anh." 

Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi, nói giống như một quả bóng xì hơi, tính tình nhỏ nhen của Lục Chấp mười năm trước, bị mấy câu nói của Lục Chấp mười năm sau hóa giải.

"Hôm nay Tào Tín hỏi chúng em có yêu nhau không, cậu ấy liền mắng một trận ." Nguyễn Điềm Điềm nói: "Nguỵ Toàn còn nói Hạ Lương Ngọc đối với cậu ấy không tốt?"

"Hạ Lương Ngọc! Tiểu tử này!" Lục Chấp đột nhiên kích động,"Anh làm sao quên được hắn."

Nguyễn Điềm Điềm chớp chớp mắt: "Cậu ta làm sao vậy?" 

"Thù giết cha, đoạt vợ mối hận." Lục Chấp nói, "Tất nhiên không phải cái trước, mà gần như là cái sau."

Nguyễn Điềm Điềm hừ hừ: "Em sẽ không gả cho anh ấy." 

"Thiếu chút nữa thì em đã kết hôn với hắn rồi !" Lục Chấp nghiến răng, "Nha đầu thối." 

Hạ Lương Ngọc và ông nội của Nguyễn Điềm Điềm là bạn tốt, hai người quen biết từ nhỏ.

Chỉ là Hạ Lương Ngọc tính cách độc đoán, ham chơi, Nguyễn Điềm Điềm chưa bao giờ hòa hợp với hắn. 

Ngày thường hai người ít tiếp xúc chứ đừng nói đến việc liên lạc riêng tư. Thẳng đến trung học phân cùng lớp, mới ngoài ý muốn chào hỏi.

Mối quan hệ vốn luôn tẻ nhạt trong quá khứ bỗng trở nên rắc rối, quan hệ giữa Hạ Lương Ngọc và Nguyễn Điềm Điềm thanh mai trúc mã dần dần bị người ta biết được, trong lúc nhất thời ầm ĩ ra không ít bát quái màu hồng phấn.

Chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ và chẳng mấy chốc đã biến mất. 

Tuy nhiên, kể từ đó, việc Hạ Lương Ngọc thích Nguyễn Điềm Điềm phần nào đã trở thành mặc định của mọi người. 

"Vậy cậu ấy có để ý không?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi. 

"Anh để ý, đặc biệt là để ý." Lục Chấp nói: "Nếu có thể làm ông hắn thì anh sẽ để cháu trai mình bỏ học cấp ba." 

Nguyễn Điềm Điềm nhịn cười: "Thật hư." 

Lục Chỉ nghiến răng nghiến lợi: "Không hư, nếu không thì vợ anh cũng không còn." 

Nguyễn Điềm Điềm cười khúc khích. 

"Vợ à, anh nghe." Lục Chấp đột nhiên cao giọng, "Được, anh tới ngay." 

Nguyễn Điềm Điềm tò mò: "Em đang gọi anh à?" 

Cuộc điện thoại kéo dài mười năm, ngoại trừ giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm và Lục Chấp thì căn bản không nghe thấy gì.

Nguyễn Điềm Điềm luôn gọi điện khi không có ai làm phiền cô, nhưng Lục Chấp thường xuyên bị bản thân cô mười năm sau làm phiền. 

Lục Chấp tựa hồ đứng dậy: "Em không mang theo quần áo đi tắm, để anh mang cho em." 

Nguyễn Điềm Điềm kinh ngạc rụt cổ lại. 

"Như anh đã nói, gọi điện gần ba mươi phút." Lục Chấp nói: "Thời gian gọi lại hôm nay là nửa giờ, nửa giờ nữa anh sẽ gọi cho em, xem có thể gọi được không." 

Nguyễn Điềm Điềm ngoan ngoãn nói: "Ừ." 

"Hôm nay sẽ hiểu ra." Lục Chấp cười nói, "Nhắc em ngủ sớm, chúc ngủ ngon." 

Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy chăn: "Chúc anh ngủ ngon." 

"Em cúp máy đi." Lục Chấp nói: "Em không cho anh cúp máy trước." 

Nguyễn Điềm Điềm như miệng ngậm mật: "Được." 

Cô cúp điện thoại. 

Ba mươi phút trôi qua và điện thoại không còn đổ chuông như trước. 

Hóa ra nửa giờ là giới hạn. 

Nguyễn Điềm Điềm nghĩ. 

Hôm nay đã hơn một tuần kể từ khi cô nhận được cuộc gọi đầu tiên. 

Mỗi ngày cô và Lục Chấp cúp máy lần đầu tiên, sau đó sẽ gọi lại theo thời gian quy định, năm phút, mười phút và hai mươi phút sẽ gọi xong. 

Thời lượng của cuộc gọi sau khi cuộc gọi được kết nối lại sẽ được cộng dồn với thời lượng của cuộc gọi trước đó và sẽ tự động cúp máy sau nửa giờ. 

Nhưng hôm nay, cuộc gọi của Lục Chấp không đến dù đã hẹn ba mươi phút. 

Điều này có nghĩa là khoảng thời gian dài nhất giữa hai cuộc điện thoại liên tiếp trong một ngày là nửa giờ. 

Nếu trong vòng nửa giờ sau khi cúp điện thoại, Lục Chấp không gọi cuộc điện thoại thứ hai, vậy số điện thoại anh gọi sẽ được kết nối với điện thoại di động của Nguyễn Điềm Điềm mười năm sau.

Nếu muốn quay lại mười năm trước, anh phải đợi đến 24 giờ sau và một ngày mới bắt đầu. 

Đồng thời, thời lượng cuộc gọi nửa giờ được tính toán lại. 

Điều tương tự cũng xảy ra khi Nguyễn Điềm Điềm gọi cho Lục Chấp. 

Nguyễn Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nếu tính như vậy, nửa giờ có thể gọi điện thoại, chưa đến nửa phút liền cúp máy, như vậy có thể duy trì liên lạc cả ngày. 

Nhưng rồi cô nghĩ lại, tại sao phải bận tâm? 

Lục Chấp bên kia có Nguyễn Điềm Điềm ở bên cạnh, Nguyễn Điềm Điềm ở đây đã có Lục Chấp hiện tại. 

Cô quay người lại ôm chặt con gấu bông của mình. 

Mười năm sau, cô đi tắm mà không manh quần áo, thậm chí còn nhờ Lục Chấp mang chúng đến cho cô.

Nguyễn Điềm Điềm áp khuôn mặt nóng bỏng của mình vào lớp lông tơ mềm mại. 

Lục Chấp vừa gọi điện cho anh cũng không liên lạc được, bây giờ anh có thể ngủ rồi sao? 

Chẳng lẽ sau khi tắm xong anh đã ngủ với chính mình? 

Lu Chấp đã mua sữa cho cô và tính toán cẩn thận. 

"Ahhh!" Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy tai gấu lớn, cảm thấy chính mình không được khỏe, "Ngủ, ngủ đi! Đừng nghĩ nữa!" 

Ngày hôm sau, Nguyễn Điềm Điềm xuất hiện với đôi mắt thâm đen trong phòng học. 

Trước khi cô kịp ngồi xuống, bạn cùng bàn Hồ Kiều đã mỉm cười đưa cho cô một tờ đơn. 

Nguyễn Điềm Điềm nhận lấy: "Đây là cái gì?" 

Hồ Kiều: "Tình hữu nghị tương trợ!" 

Nguyễn Điềm Điềm nhét cặp sách vào lỗ trên bàn, cẩn thận xem xét. 

"Lão Yến sẽ sớm phát quy định mới." Hồ Kiều nói, "Chúng ta sẽ thành lập một đội một chọi một để giúp đỡ mười người đứng đầu trong lớp. Nhóm nào có kết quả rõ ràng sẽ được khen thưởng."

Nguyễn Điềm Điềm hỏi: " Thưởng gì?" 

"Không biết, hôm nay Lão Yến sẽ chính thức thông báo cho mọi người." Hồ Kiều nhếch miệng nói: "Có Lục Chấp nha ~" " 

"Hả?!" Nguyễn Điềm Điềm lập tức cảnh giác. 

"Lục Chấp lần trước xếp thứ chín trong lớp chúng ta, đứng thứ tám toàn khối ~" Hồ Kiều thổi vào tai Nguyễn Điềm Điềm, "Tớ đã sớm điều tra hết cho cậu rồi. Có phải mình rất tốt đúng không?" 

Nguyễn Điềm Điềm đẩy Hồ Kiều đi, cô đỏ mặt và nói gay gắt: "Cậu thật đáng ghét đó!"

--------
Nabibian: Nay mình vừa thi xong nên sắp tới có rất nhiều thời gian rảnh nhaaaa


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp