Dương Kế Trầm ngầm thừa nhận, anh nhíu mày lại thật chặt, ánh mắt cũng thâm sâu mà nặng nề.
Giang Nhiễm: “Anh có biết… tình cảm của chị ấy với anh không?”
Giọng của cô gái nhỏ thanh thúy mà mềm mại, từ lần đầu tiên gặp được, Dương Kế Trầm đã chú ý tới điều này. Giang Nhiễm trắng nõn đáng yêu, nhưng giọng không hề yếu ớt hay èo uột, mà trong dịu dàng êm ái lại mang theo tia cứng cỏi, nhưng không hề khó chịu hay bất mãn chút nào. Từ lúc quen biết tới nay, dù có thế nào cô cũng luôn nói chuyện rất ôn hòa. Kể cả lần ồn ào ở bờ biển với anh cũng vậy, dù là chọc giận cô, dù có oan ức, thì trong giọng nói của cô vẫn luôn ẩn chứa một thế giới ôn hòa.
Khi cô hỏi lời này cũng không khiến người ta nghe ra bất kỳ oán hận nào, ngược lại là giống như đang cảm thán và tiếc nuối.
Anh thích một cô dịu dàng như thế, là dịu dàng và thiện lương tỏa ra từ nội tâm. Từ nhỏ tới giờ cô cũng luôn ấm áp như vậy, thật giống ánh trời chiều ngày Đông, ấm mà không gắt, sáng mà không chói.
Dương Kế Trầm cúi đầu hôn lên trán cô rồi thấp giọng nói: “Anh còn chưa đi tìm cô ấy, chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy. Tiểu Nhiễm, chắc em cũng nhận ra cô ấy không phải loại người đại gian đại ác kia, anh nghĩ có lẽ có vấn đề ở đâu đó.”
Từ Chi Hạ thừa dịp anh luyện tập mà lấy điện thoại để gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm, sau đó xóa bỏ lịch sử ghi chép, còn thông đồng với Lục Tiêu. Thế nhưng trước đây Từ Chi Hạ chưa từng liên hệ với người kia, thậm chí nói một câu còn thấy phản cảm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT