Thiên Kim Thật Sống Lại Rồi!

3/3


1 tháng


17.

Sắc mặt Thẩm Minh Châu đột nhiên thay đổi: "Vòng cổ của con đâu? Lúc sáng con kiểm tra nó vẫn còn mà.”

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng không nói thẳng ra tôi đã đánh cắp sợi dây chuyền.

Cha Thẩm chú ý tới ánh mắt Thẩm Minh Châu, ông nhíu mày nói: "Không thấy thì vào phòng tìm, chắc làm rơi ở đâu rồi đó."

Thẩm Minh Châu vội vàng lắc đầu: "Không có khả năng, con đem cất kỹ, sẽ không rơi mất."

Sắc mặt mẹ Thẩm cũng rất khó coi: "Biết đâu là con quên nhét vào lại?"

Thẩm Minh Châu vẫn một mực nói: "Mẹ, con nhớ rất rõ ràng, con đặt trở về, hơn nữa hôm nay người giúp việc cũng chưa từng vào phòng con, chỉ có..."

Thẩm Minh Châu không nói hết lời, nhưng nhìn tôi đầy ám chỉ.

Tôi cười khẽ, tiếp lời cô ta: "Nên cậu nghi ngờ là tôi trộm dây chuyền của cậu?"

Thẩm Minh Châu nói: "Hôm nay cũng chỉ có cậu từng vào phòng tớ, hơn nữa vừa rồi cậu lại đi phía sau tớ..."

Mặc dù cô ta không nói rõ là tôi đã lấy trộm sợi dây, nhưng ẩn ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

Tôi thong thả nói: "Nếu đã vậy, cứ để cho người giúp việc đến phòng của cậu tìm đi, tìm không ra thì báo cảnh sát."

Tôi nhìn cái logo lớn trên cái hộp kia: "Vòng cổ của thương hiệu này cũng không rẻ, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng."

Khóe miệng Thẩm Minh Châu nhịn không được nhếch lên, lập tức bỏ qua sự ngăn cản của cha mẹ Thẩm, bảo người giúp việc đi vào phòng cô ta tìm.

Sắc mặt cha mẹ Thẩm đều tối sầm lại.

Người giúp việc nhanh chóng trở ra.

Cô ấy đem sợi dây chuyền tôi ném trên giường Thẩm Minh Châu lấy ra, nói: "Phu nhân, đây là tìm thấy trên giường của cô Minh Châu."

Thẩm Minh Châu không dám tin nhìn vòng cổ trong tay người giúp việc, nói thất thanh: "Cái này không thể..."

Tôi cười mà không nói một lời.

Quần áo tôi mặc hôm nay không dày, dễ nhận ra trong túi mình xuất hiện thêm vật lạ.

Cha mẹ Thẩm sống được tới từng tuổi này, cũng là dân làm ăn trải qua bao nhiêu sóng gió, rất nhanh đã nhận ra Thẩm Minh Châu đang kiếm chuyện.

Sau khi gọi người giúp việc ra ngoài, cha Thẩm lúc này lạnh lùng nói: "Thẩm Minh Châu, xin lỗi Khương Miên."

Thẩm Minh Châu mang vẻ mặt uất ức nhìn cha Thẩm: "Cha, con mới là con ruột, tại sao cha lại..."

"Câm miệng." Giọng của cha Thẩm trở nên nghiêm khắc: “Con đến bây giờ còn không biết mình sai ở chỗ nào sao?"

"Con không sai." Thẩm Minh Châu không thừa nhận: "Con thực sự không biết sợi dây chuyền này nằm ở trên giường của con."

Tôi nghe đến đây cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, lấy điện thoại di động trong túi, mở ứng dụng ghi âm và sau đó nhấp vào tập tin mới nhất.

Trong điện thoại di động lúc này liền truyền đến thanh âm ngạo mạn và khinh miệt của Thẩm Minh Châu.

18.

Thẩm Minh Châu ngay lập tức chết lặng.

Sau khi phản ứng lại, cô ta định xông đến giật lấy điện thoại di động của tôi.

"Khương Miên, đồ hèn hạ!" Thẩm Minh Châu vừa tranh cướp vừa mắng.

"Đủ rồi." Cha Thẩm gầm lên đầy giận dữ, Thẩm Minh Châu lúc này mới không dám giành giật nữa.

Cuộc trò chuyện trong điện thoại di động đã gần kết thúc, tôi nhấn tạm dừng.

Cha Thẩm vẻ mặt áy náy nhìn về phía tôi: "Xin lỗi, Miên Miên, là..."

Tôi lắc đầu, cắt ngang lời cha Thẩm: "Cha Thẩm, chuyện này không liên quan tới cha, đây là vấn đề của riêng Thẩm Minh Châu."

Để tránh cho họ nghĩ rằng cha mẹ tôi dạy dỗ Thẩm Minh Châu không xong, tôi giải thích: "Khi còn ở nhà họ Khương bạn ấy không như vậy, có thể là do đột nhiên biết mình là con nhà giàu nên tính nết thay đổi."

Cha mẹ Thẩm đều trông rất xấu hổ.

Bữa cơm này đương nhiên là ăn không nổi.

Trước khi đi, cha Thẩm bảo tôi gửi bản ghi âm cho ông, đồng thời cam đoan sẽ dạy cho Thẩm Minh Châu một bài học.

Có dạy hay không cũng không quan trọng, lòng tin mà cha mẹ Thẩm dành cho Thẩm Minh Châu đã hoàn toàn sụp đổ.

Thẩm Minh Châu còn có một người anh trai đang du học.

Có năng lực, tham vọng, còn khá máu lạnh.

Với tình trạng hiện tại của Thẩm Minh Châu, trừ khi cô ta gian lận trong đợt thi tuyển sinh đại học lần tới, còn không thì khả năng cao là điểm của cô ta sẽ không cải thiện được.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta đừng hòng rớ đến tài sản của Thẩm gia.

Cùng lắm thì anh trai cô ta sẽ bỏ ra chút tiền nuôi cô ta thôi.

Trong vòng hai ngày sau khi trở lại trường học, tôi nhận được một cuộc gọi từ cha Thẩm.

Ông nói với tôi: "Cha đã nhờ người làm thủ tục cho Minh Châu ra nước ngoài, anh trai con bảo cha hãy đưa con bé đến chỗ nó, nó sẽ tự mình răn dạy."

"Hiện tại đưa đi liền luôn ạ?" Tôi không ngờ cha Thẩm giải quyết chuyện này hiệu suất đến thế.

"Ừm."

Giọng cha Thẩm nghe ra có chút mệt mỏi: "Cha có tìm người để hỏi thăm, sau khi trở về đây, Minh Châu lúc ở Khương gia so với hiện tại đúng là một trời một vực, nếu không sớm uốn nắn, không biết sẽ thành ra cái gì nữa."

Nghe nói như vậy, tôi thậm chí còn nảy sinh chút thương hại dành cho Thẩm Minh Châu.

Người anh cả nhà họ Thẩm này trong nguyên văn nổi tiếng tàn nhẫn, có thể coi là vai phản diện quan trọng, sau này sẽ cùng nam chính tranh giành nữ chính.

Cha Thẩm không chỉ đưa người ra nước ngoài mà còn không cho cô ta một xu nào.

Sau này Thẩm Minh Châu muốn tiêu tiền, cũng chỉ có thể xin anh trai cô ta.

Đối với một người trưởng thành đã từng hưởng thụ cảm giác phung phí, có thể nói còn đau đớn hơn cả việc giết chết cô ta.

Chưa tính đến chuyện vị con cả này còn rất vô tình, tôi có thể mường tượng được phần nào vận mệnh của Thẩm Minh Châu khi nằm trong tay anh ta.

19.

Sau đó tôi không để tâm đến tin tức của Thẩm Minh Châu nữa.

Năm thứ hai đại học, Giang Hoài và Nguyễn Đường chuẩn bị hợp tác mở công ty.

Nguyễn Đường tìm tôi, hỏi tôi có muốn tham gia hay không.

Trong nguyên tác, công ty vốn dĩ là Giang Hoài tự mình làm, mà giờ lại kéo thêm Nguyễn Đường, mà Nguyễn Đường lại định kéo thêm tôi vào?

Tôi sửng sốt một hồi lâu, mới lấy lại hơi, hỏi: "Nhưng các cậu định làm trò chơi, chuyên ngành của tớ không phù hợp..."

"Thì có sao đâu, cậu là người có nhiều ý tưởng phong phú." Nguyễn Đường lộ vẻ chờ mong: "Tớ và Giang Hoài không xin tiền gia đình, vốn ban đầu không nhiều, nếu cậu không đến thì công ty chúng ta sẽ khó thành lập được đó."

Ôi dào, con bé này, còn dùng tới tuyệt chiêu làm nũng nữa.

Tôi nghiêm túc nhớ lại nguyên tác.

Tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng công ty của Giang Hoài ban đầu dường như chỉ làm trò chơi, sau đó mới làm những thứ khác. Dù sao cũng khá thành công, ở giai đoạn sau, hầu như có thể nói ngày ngày hốt bạc cũng không ngoa.

Thần Tài đã nhét túi tiền vào tay tôi rồi, bảo tôi ném tiền đi á? Làm người ai làm thế!

Hai kẻ này thuộc phái hành động, sau khi tôi gật đầu, liền để luật sư trong nhà chuẩn bị xong thỏa thuận.

Giang Hoài góp vốn nhiều nhất, hiển nhiên chiếm nhiều cổ phần nhất.

Mặc dù cốt truyện của cuốn sách gốc đã loạn tùng phèo, nhưng vận may của nam nữ chính dường như vẫn không đổi.

Trò chơi nhỏ đầu tiên của chúng tôi ra mắt thành công rực rỡ.

Vì là game đầu tiên nên chúng tôi không dám đầu tư quá nhiều, chỉ làm một chương trình nhỏ.

Ý tưởng là tôi nghĩ ra, trò chơi là do Giang Hoài và Nguyễn Đường cùng nhau "mượn" người của công ty hai bên gia đình phát triển.

Cùng nhau nỗ lực, trò chơi của chúng tôi nhanh chóng trở nên phổ biến trong vòng bạn bè.

Đỉnh điểm, có ngày còn thu về được cả triệu tệ.

Mặc dù vẫn không có cửa so với các game di động phổ biến hiện nay, nhưng đây cũng coi là một thành công đối với chúng tôi.

Công ty có tiền rồi, chúng tôi bắt đầu tuyển dụng.

Muốn làm lớn hơn nữa thì chỉ với ba người bọn tôi sẽ không đủ khả năng, một số công việc đặc thù vẫn phải cần tới người có năng lực chuyên môn.

"Tôi cảm thấy có một vài vị trí chúng ta có thể tuyển dụng người trong trường." Giang Hoài đề nghị: "Có thể thi vào Thanh Hoa, đầu óc kinh doanh cũng sẽ không thiếu, hiện tại chúng ta tuyển sinh viên thì chi phí tuyển dụng sẽ không quá cao. Nếu tuyển người đã tốt nghiệp từ trường danh tiếng, chúng ta tuyển không nổi."

Đối với đề nghị của Giang Hoài, tôi và Nguyễn Đường đều không có ý kiến.

Tuy nhiên, vẫn còn một vài vị trí yêu cầu làm việc toàn thời gian.

Nguyễn Đường cũng mượn nhân sự từ công ty của cha cô ấy để hỗ trợ trong quá trình tuyển dụng. Nhưng vòng cuối cùng sẽ là phỏng vấn trực tiếp với ba bọn tôi.

Công ty của chúng tôi tuy nhỏ nhưng có thể ứng tiền ngay nên tuyển thêm người rất thuận lợi.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng quỹ đạo.

Kế hoạch phát triển game di động của chúng tôi cũng chính thức bắt đầu. Tuy nhiên, chi phí phát triển trò chơi di động rất lớn và quá trình này cũng tương đối dài. Chúng tôi lần lượt tung ra một số trò chơi thử nghiệm nhỏ lẻ và nhận về phản ứng tích cực.

Các trò chơi nhỏ lẻ chơi rất dễ chán, chỉ có cập nhật và thay thế liên tục thì mới giữ chân được người dùng.

20.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi nhận được một cuộc gọi.

Vừa bắt máy, đối phương liền nói muốn mua lại công ty chúng tôi, yêu cầu được gặp mặt nói chuyện.

“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể quyết định được.” Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Người nắm giữ nhiều cổ phần nhất rõ ràng là Giang Hoài, đối phương không tìm Giang Hoài mà tìm đến tôi, chuyện này có gì đó sai sai.

Tôi đem chuyện này kể trong nhóm nhỏ của tôi với Nguyễn Đường và Giang Hoài.

Giang Hoài nhanh chóng gửi tới một số điện thoại di động, hỏi có phải người kia gọi tới không.

Tôi xem qua, đúng thế.

Giang Hoài nói: "Người này gọi cho tôi nhưng tôi không trả lời.”

Không ngạc nhiên gì khi họ lại tìm đến tôi.

Vấn đề này nhanh chóng bị tôi quên béng mất.

Nhưng không quá hai ngày sau, khi đang đi ra ngoài để mua trái cây, tôi lại bị chặn đường.

Biển số xe của đối phương nhìn quen quen, nhưng tôi không nhớ mình đã nhìn thấy ở đâu.

Cửa kính xe lúc này mới hạ xuống: "Khương Miên, lên xe."

Người đàn ông ngồi trên ghế lái trông rất đẹp trai, nhưng toát lên dáng vẻ rất khó gần.

Tôi vô thức muốn rút chân bỏ chạy.

Nhưng tôi còn chưa chạy, đối phương đã nói: "Anh là Thẩm Chu."

Thẩm Chu, con trai cả nhà họ Thẩm, anh trai ruột của Thẩm Minh Châu.

Sau khi tôi xuyên sách, đúng là chưa từng gặp mặt Thẩm Chu, lúc đó tôi chỉ nghĩ làm thế nào để thay đổi số phận của nguyên chủ, không có tâm trạng đi tìm ảnh của Thẩm Chu để nhận diện.

Nếu anh ta không khai báo họ tên, tôi thực sự sẽ không nhận ra anh ta.

Tôi giơ tay che đi ánh nắng chói chang, do dự hai giây rồi lên xe của Thẩm Chu.

Ngày nắng nóng ngồi trong máy lạnh vẫn thoải mái hơn.

Tôi ngượng ngùng cười: “Anh Thẩm, thật xin lỗi, lâu không gặp nên không nhận ra anh.”

Sau khi tôi xuyên qua còn chưa gặp mặt Thẩm Chu, nhận ra được mới lạ.

Thẩm Chu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hai ngày trước anh đã gọi điện cho em."

"Khi nào mà anh..."Tôi sửng sốt một chút, "Là cái người nói muốn mua công ty của chúng tôi?”

Thẩm Chu hừ một tiếng.

Tôi giơ ngón tay cái lên: “Anh Thẩm có tầm nhìn xa trông rộng, tiếc là công ty chúng tôi không bán đâu.”

Vẻ mặt Thẩm Chu có chút xấu hổ: "Lúc ấy anh không biết công ty đó là do em và Giang Hoài cùng nhau thành lập.”

Tôi ôm chặt quả dưa hấu lớn ở trong lòng: "Tôi không biết người đó là anh."

Thẩm Chu híp mắt, đột nhiên nói: "Thẩm Minh Châu đang ở bệnh viện tâm thần, có rảnh thì em quay về thăm ba mẹ một chút, bọn họ đều rất nhớ em nhưng lại ngại không dám đi tìm em."

Người tôi đông cứng lại, không thể tin vào tai mình.

“Tại sao?” Thẩm Minh Châu dù có hơi úng não nhưng tinh thần chắc chắn bình thường: “Ý tôi là tại sao Thẩm Minh Châu lại vào viện tâm thần?”

Thẩm Chu cười lạnh một tiếng, nói: "Cô ta nói mình tái sinh."

Thẩm Chu không nói thêm lời nào, nhưng tôi cảm thấy Thẩm Minh Châu còn nói gì đó nữa. Nếu không, cho dù Thẩm Chu có máu lạnh đến đâu, anh ta cũng không thể nhốt em gái mình trong bệnh viện tâm thần.

Tôi thầm than trong lòng: Ngu ngục thiệt chứ.

Loại chuyện này mà cũng dám nói ra.

“Có thời gian tôi sẽ đến thăm.” Nhưng tôi sợ, khi nhìn tôi lại làm họ nhớ về số phận của Thẩm Minh Châu.

“Ừm.” Thẩm Chu gật đầu, lại hỏi: “Công ty của em không bán, vậy có nhận đầu tư không?”

Tôi thấy bộ dáng Thẩm Chu không giống như đang nói đùa: "Giang Hoài mới là cổ đông lớn, chuyện này phải hỏi cậu ta."

Thẩm Chu không nói gì nữa, anh ta chỉ bảo tôi khi nào có thời gian thì quay về gặp cha mẹ Thẩm, rồi thả tôi xuống xe.

Nhưng cuối cùng thì Giang Hoài vẫn không chấp nhận khoản đầu tư của Thẩm Chu.

Gia đình cậu ta và nhà Nguyễn Đường đều không thiếu tiền, nếu thật sự thiếu thì có thể tìm người nhà thay vì đi gom đầu tư bên ngoài.

Thẩm Chu không có ép buộc, anh ta gia nhập công ty của gia tộc. Hơn nữa, rất nhanh chóng đã dùng thủ đoạn vừa nhanh vừa dứt khoát đã chỉnh đốn xong nội bộ cả công ty.

Thẩm Chu quả thật rất có năng lực, liên tiếp làm mấy hạng mục đều đem về bộn tiền cho Thẩm thị.

Ngoại trừ thỉnh thoảng anh ta lên cơn chạy tới tìm tôi hỏi một số câu hơi thẳng niêu, còn lại đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Ngày tôi tốt nghiệp, cha mẹ tôi và cha mẹ Thẩm đều đến.

Bốn người họ đứng ở hai bên, cùng chụp ảnh với tôi.

Mẹ Thẩm đăng bức ảnh chụp chung này lên mạng xã hội, khoe: "Con gái tốt nghiệp rồi.”

Sau đó, tôi nhận được điện thoại của Thẩm Chu.

Anh ta bảo: "Khương Miên, ​​khi nào em về thì gọi cho anh, anh đã chuẩn bị quà tốt nghiệp cho em."

Tôi chần chừ một chút: "Hiện tại tôi còn chưa có về được… Nguyễn Đường và tôi sắp đi du lịch."

Nguyễn Đường muốn đi du lịch mừng tốt nghiệp, là loại tiền trảm hậu tấu, ngay cả vé cũng đã đặt xong.

"Khi nào thì đi?" Thẩm Chu lại hỏi.

"Sáng mai bay, chắc đi tầm nửa tháng."

Hai năm qua, công việc và học tập chiếm phần lớn thời gian của bọn tôi, cả bọn không được ra ngoài chơi nhiều.

Nguyễn Đường liền đề nghị nhân cơ hội này đi du lịch.

"Anh biết rồi." Thẩm Chu lập tức cúp máy.

Nhưng vài giờ sau, anh ta xuất hiện ở cổng của tiểu khu mà tôi đang thuê.

Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Chu, tôi còn tưởng rằng anh ta đang đùa. Nhưng Thẩm Chu lập tức gửi tới ảnh chụp trước cửa tiểu khu.

Từ xa tôi đã nhìn thấy Thẩm Chu mặc âu phục thẳng tắp. Vóc dáng của anh ta rất cao, thân hình vừa đẹp, còn đang mặc bộ âu phục trang trọng nên trông rất nổi bật.

Thấy tôi xuất hiện ở cửa tiểu khu, Thẩm Chu ngoắc ngoắc ngón tay gọi tôi.

“Mau lên, em là kiến bò đấy ​​hả?”

"Sao anh lại tới đây?" Tôi tăng tốc độ.

Thẩm Chu nhét vào trong tay tôi một cái túi giấy không lớn: "Đi công tác đến đây, tiện đường mang quà tốt nghiệp cho em."

"Tiện đường?" Tôi nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh ta.

Thẩm Chu nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, đi vào đi, tối nay anh còn có hẹn."

À, thật sự là tiện đường.

"Được, anh đi cẩn thận nha."

Thẩm Chu đi hai bước, lại quay lại nói: "Em về nhớ mang quà về cho tôi nhé."

Tôi xua tay, “Dạ vâng, thưa sếp.”

Hai năm nay quan hệ giữa tôi và Thẩm Chu cũng không tệ.

Trên phương diện kinh doanh, người này đúng là rất tàn nhẫn thâm độc như trong nguyên tác, nhưng trong đời sống hằng ngày, tính tình lại khá tốt.

Tuy đôi khi miệng mồm hơi độc địa nhưng anh ta cũng đã giúp tôi rất nhiều việc.

Chỉ là quà thôi mà, cho dù anh ta không nhắc, tôi cũng sẽ mua.

Không chỉ cho anh ta, cha mẹ tôi và cha mẹ Thẩm cũng đều sẽ có.

Về đến nhà, tôi mở món quà tốt nghiệp mà Thẩm Chu chuẩn bị cho tôi.

Là một chiếc vòng cổ.

Nhưng không hề có logo trên hộp hay trên túi giấy, trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy.

Mặt dây chuyền có khắc chữ cái đầu tiên của tên tôi, JM(*).

(*) Jiang Mian - Khương Miên.

Sợi dây chuyền rất đẹp, vừa nhìn đã thấy thích.

Nên tôi muốn tặng cho Nguyễn Đường một cái.

Lúc này tôi gửi Wechat cho Thẩm Chu, hỏi anh ta mua vòng cổ ở đâu, tôi muốn mua cho bạn mình đeo cặp.

Qua nửa giờ, tôi mới nhận được câu trả lời của Thẩm Chu, kèm biểu cảm mỉm cười: [Không mua được đâu. 🙂]

Tôi đã gửi cho anh ta một biểu tượng cảm xúc, đáp: [Tôi có tiền.]

Ôm đùi nam nữ chính để làm giàu, hai năm nay tôi tích góp được không ít tài sản, một sợi dây chuyền vẫn có thể mua được.

Đợi hơn nửa ngày, Thẩm Chu mới trả lời, khuôn mặt mỉm cười theo sau: [Anh tự thiết kế rồi tìm người ta làm, trên đời chỉ có một. 🙂]

Tôi đột nhiên cảm thấy sợi dây chuyền trong tay có chút nóng.

Nhưng nó thực sự rất đẹp, dù là mặt hay sợi dây đều là gu thẩm mĩ của tôi.

Tôi đang do dự không biết trả lời Thẩm Chu như thế nào thì anh ta gọi đến.

Thẩm Chu không biết ở nơi nào mà xung quanh nghe ra chút ồn ào.

Anh ta trầm giọng, nói: "Khương Miên, bản thiết kế của sợi dây chuyền này anh đã đăng ký bản quyền rồi, nếu để anh thấy Nguyễn Đường đeo cái vòng có kiểu dáng giống vậy, thì em chuẩn bị ra tòa là vừa."

Tôi: “...”

Thẩm Chu lại đổi giọng nói: “Đây là quà tốt nghiệp anh tặng cho em, em không được đưa cho Nguyễn Đường.”

"Sếp tốt bụng ơi, anh yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không đưa ai khác đâu."

Nếu là Thẩm Chu, tôi tin tưởng anh ta thật sự sẽ kiện mình.

Trước khi cúp điện thoại, tôi nói: "Thẩm Chu, sợi dây chuyền này tôi rất thích, cảm ơn."

Sau đó tôi liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Chu.

"Vậy thì gọi một tiếng ‘anh trai’ đi."

[Chính văn kết thúc] 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play