Cá Sẽ Bên Người

4/4


5 tháng


14.

"Thẩm Noãn làm sao có thể gi.ết người, các ngươi có phải nhầm lẫn hay không."

Tôi thốt ra những câu thoại kinh điển trong phim truyền hình.

Nhưng cảnh sát không thèm để ý tới tôi, bắt Thẩm Noãn bên cạnh tôi đi.

Tôi đuổi theo, muốn hỏi cảnh sát chính xác là có chuyện gì đã xảy ra.

Một cảnh sát hình như còn quen Thẩm Noãn, thấp giọng nói với anh.

"Thẩm Noãn, anh không thể vì Lý Ngư ch.ết mà gi.ết Thẩm Băng để trả thù."

Lý Ngư là ai?

Ồ, nhớ rồi, là tôi đây.

Anh ta vừa nói gì tôi vậy?

Tôi ch.ết rồi à?

Tôi ch.ết rồi!

Tôi nhìn sang tấm kính phản quang ở góc giao lộ.

Có một cái bóng phản chiếu trên đó mà chỉ tôi có thể nhìn thấy.

Trên cổ có một vết cắt đẫm máu, nửa đầu treo lơ lửng, bộ đồ ngủ màu trắng loang lổ vết máu.

Dáng vẻ lúc này của tôi có khi dọa con nít khóc thét mất.

Chẳng trách lúc tôi đang ăn Thẩm Noãn lập tức dọn dẹp, hóa ra toàn bộ đồ ăn đều rơi xuống đất.

Chẳng trách lúc thấy tôi, cá mồm thối liền la ầm lên nói tôi xấu xí.

Hình ảnh phản chiếu trên bể cá, không phải tôi đang giả vờ làm mặt quỷ, mà vốn là gương mặt quỷ.

Thẩm Noãn có thể nhìn thấy tôi, vậy anh…

Vẫn luôn đối mặt với một gương mặt khủng bố như vậy, mỉm cười, gật đầu, còn hôn lên.

Tởm ch.ết đi được.

Anh còn tỏ tình với tôi trong bộ dạng này.

Nhận ra mình đã ch.ết, tôi đành phải buông bỏ.

Tất nhiên, điều tôi vẫn tò mò nhất đó là làm sao mà mình ch.ết.

Lẽ nào do tôi không thực sự nhảy qua được ban công mà “lạch bạch” rơi xuống?

Vậy là tôi ngu thì ch.ết chứ bệnh tật gì.

Tôi cảm giác được một Thẩm Noãn còn sống sờ sờ cầm tay mình.

Cảm thấy cái ch.ết của mình cũng không quá nhục nhã.

Tại đồn cảnh sát, cảnh sát đã lấy ra hình ảnh của tôi khi tử vong.

Tôi thấy mình đã ch.ết trên giường, cổ bị cắt bằng hung khí sắc nhọn, máu chảy ra nhuộm đỏ ga trải giường.

Thảo nào chủ nhà không cho con trai đến ở.

Xúi quẩy thế mà.

Là ai đã gi.ết tôi?

Tôi hoàn toàn không có manh mối.

"Vụ án Lý Ngư bị gi.ết, đã có cảnh sát xử lý, sao anh lại hồ đồ như vậy?”

"Là bọn họ hại ch.ết Lý Ngư."

Thẩm Noãn khó khăn mở miệng, thanh âm thô ráp như từng tế bào đã bị mài mòn.

Khiến tôi choáng váng ngay tại chỗ.

Gần đây ngày nào Thẩm Noãn cũng đến bệnh viện trị liệu, thì ra không phải trị bệnh ở đầu mà là cổ họng.

Cảnh sát phản bác.

"Chúng tôi đã điều tra được, chủ nhà muốn Lý Ngư chuyển nhà nên cố tình làm hỏng khóa cửa, Thẩm Băng lo lắng Lý Ngư sẽ cướp mất nhà của anh nên xông vào cửa khép hờ, muốn hù dọa cô ấy, gã vốn chỉ muốn chém cái gối của Lý Ngư, không ngờ tới mới hơn sáu giờ Lý Ngư đã ngủ, thị lực của gã không tốt..."

Cảnh sát không nói tiếp được.

"Chúng tôi biết trong lòng anh thấy khó chịu, nhưng không ai trong số những người đó cố ý gi.ết người, anh không nên lạm dụng tư hình nhân lúc Thẩm Băng đang được tại ngoại vì mang bệnh."

Tôi: "..."

Hóa ra tôi đã ch.ết như thế,

Ch.ết thật thảm hại.

Thật xui xẻo.

Bởi vì trông dễ bắt nạt, từng người một liền tới cửa đe dọa tôi.

Tôi tủi thân muốn khóc.

Nhưng Thẩm Noãn khóc thành tiếng trước cả tôi.

Nước mắt chảy dài trên má, nhỏ xuống quần.

Cảnh sát đưa cho anh một mảnh giấy và yêu cầu anh viết lời thú tội của mình lên sau khi bình tĩnh lại.

Hai người bước ra khỏi phòng.

Tôi không đành lòng nghe Thẩm Noãn khóc vì tôi, cũng đi theo.

Tôi nghe cảnh sát thì thầm.

Thật ra bọn họ cũng không xác định được Thẩm Băng có ch.ết hay không, là người nhà Thẩm Băng nói, Thẩm Băng chắc chắn đã bị Thẩm Noãn s.á.t h.ạ.i.

Bọn họ đang lừa Thẩm Noãn.

Tôi vui trở lại.

Tôi cũng không tin Thẩm Noãn dịu dàng tốt bụng của tôi lại làm chuyện như vậy.

Tôi trở lại phòng thẩm vấn.

Thẩm Noãn đã viết xong.

Anh trải tờ giấy ra.

Tôi tò mò nhìn xem.

Lại phát hiện đây không phải là lời tự thú của Thẩm Noãn, mà là một bức thư tình mà anh viết cho tôi.

Anh đã viết:

【Lý Ngư thân mến,

Cảm ơn em đã xuất hiện bên cạnh tôi, kẻ chán chường này.

Khi tôi vừa hoàn thành ca phẫu thuật đầu tiên và xuất viện, tôi nghe người thân duy nhất của mình là bác cả, thở dài.

"Sao mà còn chưa ch.ết, phải đợi đến bao giờ tao mới nhận được nhà đây."

Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy dường như mình không nên được sinh ra.

Sau đó, tôi muốn ch.ết.

Tôi nuôi rất nhiều cá.

Tôi nghĩ, khi cá ch.ết sạch, tôi không có gì vướng bận nữa.

Nhưng tiếng gõ cửa của em đã cứu rỗi tôi.

Lần đầu tiên tôi treo sợi dây thừng và cố gắng t.ự v.ẫ.n,

Khi tôi mở nắp chai thuốc ngủ,

Em đã liều lĩnh xông vào thế giới của tôi, bất chấp dạy tôi nuôi cá, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của tôi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích đôi mắt sáng ngời của em.

Em là sự tồn tại yêu thích nhất trong thế giới mà tôi chán ghét nhất.

Nhưng bệnh tật của tôi không cho phép tôi đến gần em.

Vì vậy, tôi đã từ chối và khiến em buồn.

Gia đình bác lại đến đòi nhà tôi, tôi đã quyết định tặng nhà cho ông ta.

Nhưng tôi đánh giá thấp bản chất xấu xa của bọn họ.

Họ đã gi.ết em vì ngôi nhà.

Gi.ết ch.ết một người tốt như em.

Em là người duy nhất đối xử tốt với tôi.

Bọn họ lại bắt em rời bỏ thế giới này bằng cách thức bi thảm như vậy.

Tôi vô cùng hối hận.

Tôi sẽ bắt lũ người làm tổn thương em phải chịu hình phạt thích đáng.

Điều tôi hối tiếc hơn cả là,

Tôi đã không kịp nói cho em biết rõ lòng tôi...】

Thẩm Noãn ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt anh dịu dàng.

Anh mấp máy môi.

Nhưng tôi không muốn nghe.

Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng.

Khi anh nói ra lời này, tôi sẽ biến mất.

Biến mất hoàn toàn.

Nhưng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, nhiều người vẫn chưa buông được.

"Thẩm Noãn, " Tôi che miệng anh lại.

"Em không muốn nhìn thấy anh như thế này, người em thích là chàng trai dịu dàng như tên anh ấy..."

Tôi tàn nhẫn nói ra.

"Mong anh, vì em, mà tiếp tục sống—”

16.

Sau đó, Thẩm Băng đã được tìm thấy.

Gã bị nhốt trong thùng gỗ tối tăm ba ngày ba đêm, chờ đến lúc phát hiện ra, cả người gã đã bốc mùi phân và nước tiểu hôi thối không chịu được.

Gã bị kết án mười năm tù vì tội cố ý gián tiếp gi.ết người, còn chủ nhà bị kết án ba năm vì tội sơ ý dẫn đến ch.ết người.

Vì Thẩm Noãn phải phẫu thuật điều trị bệnh Moyamoya nên cuối cùng bị phạt quản chế.

Ca phẫu thuật rất thành công, Thẩm Noãn lại sống lại.

Anh trở về nhà mình.

Do chăm nom cẩu thả mà tất cả cá nhiệt đới mà anh nuôi đều ch.ết, vẫn trừ mỗi con cá mồm thối vẫn kiên cường hít thở.

Thẩm Noãn không mua cá nữa, chỉ để mỗi con cá mỏ hỗn lại nuôi.

Tôi từng nói với Thẩm Noãn, chỉ cần coi cá như con người, có lẽ một ngày nào đó có thể nghe hiểu tiếng của tụi nó.

Thẩm Noãn từ chối cho ý kiến, mỗi ngày anh cho cá mồm thối ăn, thường xuyên dọn dẹp bể cá, luyện tập phát âm trước bể cá.

"Anh, yêu, em."

Thẩm Noãn lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.

Tốt hơn lần trước lúc anh nói với tôi.

Tiếc là tôi không còn được nghe nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play