Trao Anh Trái Tim Em

Chương 9: Em lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên phải chịu sự nhục nhã như thế này đấy


1 tháng

trướctiếp

Đinh Húc là cao thủ sửa xe, quả nhiên đúng hai mươi phút sau thì xe đã được sửa xong xuôi.

Anh đóng nắp động cơ xe lại, cười nói: “Được rồi, đã sửa xong!”

Lâm Cảnh đưa tay lấy ví tiền trong túi rồi rút ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho Đinh Húc: “Cảm ơn.”

Đinh Húc vội nói: “Không cần không cần, việc nhỏ thôi mà.”

Lục Chẩm Tuyết nhận lấy tiền rồi đưa cho Đinh Húc: “Cái gì mà không cần, đây là anh nên nhận được.”

“Không cần đâu A Tuyết—-“ Giọng nói Đinh Húc trầm đi, lắc đầu với Lục Chẩm Tuyết.

Cô vẫn cứ mặc kệ, dứt khoát nhét tiền vào trong túi áo của Đinh Húc: “Cầm đi, bà nội anh đi khám bệnh không cần tiền sao?”

Đinh Húc hơi ngượng ngùng, anh duỗi tay nhận lấy một trăm tệ tượng trưng, còn lại đều trả cho Lục Chẩm Tuyết: “Một trăm là đủ rồi, cũng không tốn quá nhiều công sức.”

“A Tuyết, xa đã sửa xong rồi hả?” Vừa nói, mẹ Lục vừa đi từ trong nhà ra.

Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại nói: “Đã sửa xong xuôi rồi mẹ ạ.”

Mẹ Lục đi từ trong sân ra, nói với Đinh Húc: “Tiểu Đinh, thật làm phiền cháu quá, đã ăn cơm trưa chưa, trong nhà có cá hấp, cháu đến ăn đi.”

Đinh Húc vội nói: “Không cần đâu dì, bà nội cháu đang ở nhà rồi.”

Mẹ Lục quan tâm hỏi thăm: “Gần đây thân thể bà nội cháu có tốt không?”

Đinh Húc nói: “Tốt hơn một chút so với lúc trước ạ, cảm ơn dì.”

“Tối nay dì sẽ đến thăm bà nội cháu nhé!” Mẹ Lục nói.

“Vâng, vậy cháu xin phép về trước ạ!” Đinh Húc nói xong thì xách thùng dụng cụ trên mặt đất lên.

Lục Chẩm Tuyết cất đèn pin cầm tay vào trong, “Nhà anh đã nấu cơm trưa chưa? Hay là mang một ít về đi ạ?”

“Nấu rồi, mẹ anh ở nhà đã nấu xong.” Đinh Húc nói rồi lại chào một tiếng dì Lục, sau đó mới nói tiếp với Lục Chẩm Tuyết: “Tối nay em đến chơi nhé, lần trước không phải em muốn tìm đĩa nhạc của Lão Trương sao, anh tìm thấy rồi, đang để ở nhà đấy.”

Lục Chẩm Tuyết thoáng cười một cái: “Được ạ, tối nay em sẽ đến.”

“Được.” Đinh Húc cười, cầm hộp dụng cụ đi về trước.

Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Đinh Húc đi xa, mới quay đầu, trả lại số tiền đang cầm trong tay cho Lâm Cảnh.

Nhưng ngay cả một ánh mắt Lâm Cảnh cũng không nhìn cô, chỉ quay đầu lên tiếng hỏi thăm mẹ Lục: “Dì ạ, cháu cũng đi trước.”

Mẹ Lục vừa nghe, vội giữ anh lại mà nói: “Đừng nói vội. Đồ ăn đều đã nấu rồi, cháu ăn xong hẵng đi.”

“Không cần dì ạ, cháu còn có việc.” Lâm Cảnh nói rồi lại xa cách khách sáo gật đầu chào mẹ Lục, sau đó mới xoay người đi về phía trước.

Từ đầu đến cuối, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái.

Lục Chẩm Tuyết nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh rời đi, có chút đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.

Xe rời đi, mẹ Lục đứng ở đó nhìn, nhìn đến khi xe thật sự đi mới, đột nhiên cảm thán: “Dáng vẻ đứa nhỏ này thật sự xuất chúng, không hổ là công tử nhà họ Lâm. Chỉ là tính cách quá lạnh lùng, không thích hợp với con.”

Lục Chẩm Tuyết nghe mẹ mình đột nhiên nói câu này, cô lấy lại tinh thần, buồn cười hỏi: “Không thích hợp chỗ nào ạ?”

Mẹ Lục nói: “Tính tình của con thích ầm ĩ như vậy, gia đình người ta chắc chắn sẽ không thích hình mẫu như con đâu.”

Lục Chẩm Tuyết nghe mẹ đùa mà nở nụ cười, cô vừa khoác tay mẹ vừa đi vào trong sân, nói: “Con ầm ĩ khi nào chứ, bình thường con rất điềm đạm nho nhã mà.”

Mẹ Lục liếc mắt nhìn con gáu mình một cái, buồn cười nói: “Con mà điềm đạm nho nhã? Khi bé đi leo cây bắt cá, cái nào mà không có con đâu? Chả khác gì một cô bé hoang dã, ít nói lầm lì ở đâu thế?”

Lục Chẩm Tuyết nghe mẹ mình vạch ra khuyết điểm không chút khách sáo, thế là cười rộ lên, làm nũng nói: “Mẹ, đây đều là chuyện của trước kia, nào có ai bóc trần ra hết như mẹ chứ.”

Mẹ Lục cười nói: “Con còn biết xấu hổ nữa hả?”, cười cười, bà lại nhớ đến gì đó, cảm thán một câu: “Thật ra thì Lâm gia từ chối hôn sự này của con cũng là chuyện tốt, mẹ thấy con và Lâm Cảnh không hề thích hợp với nhau.”

Lục Chẩm Tuyết không nói gì thêm, đương nhiên là cô biết mình và Lâm Cảnh không phù hợp. Cô cũng biết rằng Lâm Cảnh rất chướng mắt khi thấy mình.

Nhưng cô không thể nuốt nghẹn cục tức này được. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ có anh ta mới có thể cao cao tại thượng hạ thấp cô.”

Cô không trêu chọc anh, không nghĩ sẽ trèo cao đến anh, dựa vào cái gì mà cô bị anh đánh giá như vậy?

Ở thành phố Giang, mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, Lục Chẩm Tuyết ở nhà đến tháng ba, rồi phải rời đi đầy tiếc nuối. Nếu ngày đó Đinh Húc không nói với cô rằng anh đang chuẩn bị đưa bà nội đến bệnh viện lớn ở thành phố S để kiểm tra sức khỏe thì đúng là cô sẽ đợi đến hết mùa xuân mới chuẩn bị quay trở về.

Thành phố Giang tuy không phải là một thành phố nhỏ nhưng so với đo thị hiện đại phồn hoa như thành phố S thì kém hơn một chút. Nếu muốn khám bệnh, có thể đến được bệnh viện lớn đương nhiên sẽ ổn hơn, dù sao bệnh viện tốt nhất cả nước cũng nằm ở chỗ này.

Lục Chẩm Tuyết quen biết rộng, nghe bảo Đinh Húc muốn đưa bà nội đến thành phố S để khám bệnh thì lập tức chuẩn bị. Sau đó mua ba tấm vé máy bay đến thành phố S vào ngày 29 tháng 3 và trở về cùng nhau.

Lúc máy bay đáp xuống đã là năm giờ chiều, Lục Chẩm Tuyết đã sắp xếp nơi ở tốt cho Đinh Húc và bà anh nên nói tài xế đưa họ qua đó trước.

Trên đường đi, Lục Chẩm Tuyết ngồi ở ghế lái phụ và liên hệ với bệnh viện, xong xuôi mới quay đầu lại nói với bà nội đang ngồi ở ghế sau với Đinh Húc: “Anh Đinh Húc, tám giờ sáng ngày mai hãy dậy sớm chút nhé, em sẽ đến đón hai người ạ.”

Đinh Húc biết ơn nói: “Được, A Tuyết, lần này làm phiền em rồi.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh khách sáo với em làm gì. Quan hệ của chúng ta thế nào rồi mà anh còn khách sáo với em như vậy chứ.”

Lục Chẩm Tuyết và Đinh Húc sinh ra cùng một năm, cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ.

Khi còn nhỏ, Lục Chẩm Tuyết phải chịu sự quản lí của ông nội nên khi được đến nhà ông ngoại chơi thì nhảy nhót lung tung, trèo núi đào đất như điên chẳng khác gì một con nhóc hoang dã.

Một mình cô điên không tính, đã vậy còn muốn lôi kéo Đinh Húc đi chơi. Đi trèo cây, bắt cá, chạy lung tung trêu đùa con chó vàng nhỏ của nhà hàng xóm, thường xuyên khiến cho cả người dính bụi bẩn mới chịu về nhà.

Tất nhiên về nhà cũng không tránh khỏi sự mắng chửi của mọi người, mỗi khi có người la mắng thì Đinh Húc đều đứng ra giúp cô bị ăn mắng từ người khác, còn bảo là do anh rủ cô đi chơi.

Mọi người trong nhà dù giận mấy cũng nở nụ cười, lúc ấy mẹ của Lục Chẩm Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười, chính bà cũng không biết tính tình của con gái mình là như thế nào, cô không dạy hư người khác là tốt lắm rồi, có ai mà có thể dạy hư được cô.

Cho nên về sau hai người đều cùng nhau bị mắng là chuyện rất bình thường.

Thời gian thoáng một chút đã trôi qua nhiều năm, tình bạn thời thơ ấu đã sớm ăn sâu bén rễ trong họ.

Sau khi Lục Chẩm Tuyết đưa Đinh Húc và bà nội anh đến khách sạn để nghỉ ngơi thì đã sớm đến sáu giờ, cô đã đói bụng nên chỉ đơn giản gọi khách sạn mang đến phòng một bữa tối rồi cùng ăn cơm chiều với hai bà cháu Đinh Húc.

Ăn cơm xong, lại chơi trong chốc lát. Đúng lúc trong phòng lại có máy đọc đĩa than, Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm trên sàn nhà, lục tìm ra mấy cái đĩa nhạc của Lão Trương mà Đinh Húc đưa cô mấy hôm trước, rồi bỏ vào đầu đọc đĩa than.

Ai dè đã đặt đĩa vào rồi nhưng không ra tiếng, cô loay hoay nửa ngày, cuối cùng mới tìm sự trợ giúp: “Anh, tại sao đĩa nhạc này lại không ra tiếng vậy?”

Đinh Húc đi tới, ngồi xổm xuống đối diện cô: “Để anh xem thử.”

Bà nội ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy hai người ngồi xổm ở chỗ kia hí hoáy với chiếc máy đọc đĩa than, bà đột nhiên lên tiếng hỏi: “A Tuyết, cháu có bạn trai chưa?”

Lục Chẩm Tuyết quay đầu qua, cười nói: “Cháu không có bà nội ạ.”

Bà nội Đinh lại hỏi: “Lần trước bà nghe cậu cả nói rằng nhà cháu đã sắp xếp hôn sự cho cháu rồi mà?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Là do trước kia ông nội định ra, nhưng mà nhà họ đã hủy bỏ rồi ạ.”

Đinh Húc nghe vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Hủy bỏ chuyện kết hôn với em sao?”

“Đúng vậy.” Lục Chẩm Tuyết vừa nghĩ đến chuyện Lâm Cảnh từ hôn thì lại ngứa cả rang, nói: “Em lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên phải chịu sự nhục nhã như thế này đấy.”

Đinh Húc nở nụ cười, hỏi: “Là ai thế?”

“Không đề cập tới anh ta, mất vui.” Lục Chẩm Tuyết không nghĩ nhiều nữa, nghiêng người dựa lên bàn chăm chú xem Đinh Húc sửa máy đọc đĩa than, cô cầm lấy chiếc đĩa nhạc nhìn nhìn, “Anh Đinh Húc, anh tìm ra mấy đĩa nhạc của Lão Trương ở đâu vậy?”

“Ở một cửa hàng đồ cũ thôi, bên trong đều là đồ cổ cả.”

“Thật sao? Vậy anh gửi cho em địa chỉ với, khi nào rảnh em đi dạo xem.”

“Được.”

Lục Chẩm Tuyết ở khách sạn đến mười giờ, sau khi về đến nhà thì thời gian đã sớm đến mười một giờ.

Cô kéo vali hành lí, đi ra khỏi thang máy rồi nhanh chóng đi đến trước cửa nhà mình.

Thời điểm chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên nhớ đến gì đó. Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đang đóng chặt ở đối diện.

Hai giây trôi qua, cô đi về phía đối diện, đưa tay nhấn chuông cửa.

Cô nhấn hai cái rồi đứng chờ ở cửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp