Buổi tối khi về đến nhà đã là 12h, Lục Chẩm Tuyết thay giày cao gót ở cửa, đi chân trần đến ghế sofa nằm xuống.

Di động “đinh” một tiếng, là tin nhắn của Tần Hâm, đầu bên kia hi hi ha ha nói cười: [Mình đã sớm nói cậu rồi mà, trò hề nhỏ này của cậu ấy mà, sao có thể qua mắt Lâm Cảnh được. Cậu có biết Lâm Cảnh là ai không? Là người đàn ông có tài năng hô mưa gọi gió ở thương trường, cái suy nghĩ này của cậu, anh ta liếc nhìn một cái là thấu hiểu toàn bộ rồi.]

Ngón tay Lục Chẩm Tuyết gõ gõ trên màn hình: [Nhưng hôm nay mình thực sự bị oan, mình thề là mình không biết anh ta ở đấy, cũng không có cố ý tiếp cận anh ta.]

Tần Hâm nói: [Có thể trong lúc vô tình cậu đã câu dẫn anh ta thì sao. Cậu có biết khi cười, cậu quyến rũ thế nào không?”

Lục Chẩm Tuyết: [……..Thế tại sao anh ta không quỳ rạp dưới váy mình chứ?]

Tần Hâm gửi liên tiếp mấy biểu cảm cười ha ha ha, Lục Chẩm Tuyết thực sự bất đắc dĩ, cô khóa điện thoại rồi để lại trên bàn trà, đứng dậy đi về phòng ngủ tắm rửa.

Cô ngâm mình ở trong bồn nước nóng cỡ lớn, notebook đặt trên thành bồn tắm, ở thanh tìm kiếm là cái tên “Lâm Cảnh” được nhập vào.

Cô nghĩ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đang định tìm hiểu một chút kiểu người phụ nữ Lâm Cảnh thích, cô sẽ gãi đúng chỗ ngứa của anh. Nhưng từ đầu đến cuối, đừng nói là kiểu phụ nữ yêu thích, mà ngay cả một chuyện xấu gì đó cũng không tìm thấy.

Lục Chẩm Tuyết trở mình nửa ngày cũng không tra được tư liệu gì hữu dụng, cuối cùng bị ảnh chụp của Lâm Cảnh hấp dẫn sự chú ý.

Ảnh chụp thoạt nhìn như bị ai chụp lén vậy.

Hình như là ở một buổi tiệc rượu nào đó, Lâm Cảnh mặc bộ âu phục ngay ngắn, một tay cầm ly rượu, tay còn lại đặt trong túi quần, xung quanh có mấy người đang nói chuyện với anh, mặt mũi Lâm Cảnh thành thục chín chắn, nhưng khí chất thờ ơ xa cách kia thực sự rất mê người.

Thế nên Lục Chẩm Tuyết xem ảnh cũng chỉ tập trung chú ý đến anh.

Lục Chẩm Tuyết thừa nhận cô lớn lên với những người có dung mạo đẹp, đối với những soái ca đã có thể có năng lực miễn dịch, nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ của Lâm Cảnh rất tuấn tú. Nhất là khí chất cấm dục trên người anh, thật sự là hấp dẫn lòng người.

Lục Chẩm Tuyết thở một hơi, nghĩ thầm, khó trách đêm hôm nay có nhiều các cô gái như vậy, cả một buổi tối chỉ chăm chăm chú ý đến Lâm Cảnh, không có cách nào dời mắt được.

Cũng may từ nhỏ cô lớn lên bên cạnh các soái ca, nên đối với những nhan sắc như vậy coi như miễn dịch.

Trong đầu cô hiện tại chỉ quanh quẩn chuyện Lâm Cảnh từ hôn và đánh giá thấp gia đình cô.

Cô rõ ràng không trêu chọc anh, anh dựa vào cái gì mà từ trên cao nhìn xuống đánh giá thấp cô.

Ngày thứ sáu, khi Lâm Cảnh trở về nhà sau tiệc xã giao, đã là 11h đêm.

Anh uống một chút rượu, đi ra khỏi thang máy, vừa đi vừa nghe điện thoại: “Gửi tài liệu hạng mục Nam Sơn cho tôi. Ừ, ngay bây giờ….”

Anh còn chưa dứt lời, tầm mắt đã chú ý đến cánh cửa phòng đối diện nhà mình đột nhiên mở ra, Lục Chẩm Tuyết từ bên trong đi ra.

Trong tay cô còn cầm theo một túi rác, thuận tay ném túi rác vào thùng rác cạnh cửa, cô bình tĩnh đứng bên cạnh cửa, nở nụ cười nhìn đến lâm Cảnh.

Ánh mắt Lâm Cảnh nhìn chằm chằm cô, ấn đường bất giác nhíu chặt lại.

Thư ký ở đầu bên kia phát hiện điện thoại không có ai nói gì, gọi một tiếng thăm dò: “Lâm tổng? Ngài có đó không?”

Lâm Cảnh lấy lại tinh thần, ‘ừ’ một tiếng, “Gửi qua hòm thư cho tôi là được rồi.”

Anh nói xong thì cúp điện thoại, không nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái, lập tức đi đến cửa nhà mình.

Anh nâng tay để mở khóa vân tay, Lục Chẩm Tuyết chạy đến, “Lâm tổng! Thật trung hợp nha! Anh cũng ở chỗ này sao?”

Lâm Cảnh liếc mắt, lạnh lùng nhìn cô, “Trùng hợp hửm?”

Lục Chẩm Tuyết cười khanh khách, “Trùng hợp chứ sao không? Vậy mà chúng ta lại là hàng xóm đấy.”

Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết một lúc, sau hồi lâu, cũng không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa đi vào.”

“Cạch”một tiếng, của phòng đóng lại, Lục Chẩm Tuyết bị nhốt bên ngoài.

Lục Chẩm Tuyết nhìn chằm chằm cánh cửa nhà đóng chặt, nhưng lại không nổi giận chút nào.

Cô chắp hai tay sau lưng, khóe môi lộ ra một nụ cười hồ ly.

Có thể làm cho Lâm Cảnh nhớ kỹ cô, đã là một sự bắt đầu không tồi rồi.

Cô hơi đung đưa cánh tay, xoay người về nhà với tâm trạng vô cùng tốt.

Đối diện,sau khi Lâm Cảnh vào nhà, sắc mặt đã lạnh lẽo đi vài phần.

Anh đứng trước sofa, cởi âu phục trên người ra ném lên sofa, lại nâng tay tháo cà vạt, mở ra hai nút áo sơ mi.

Trong phòng không bật đèn, nhưng ánh trăng dịu dàng từ bên ngoài có thể xuyên qua cửa sổ sát đất trong nhà chiếu lên vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Anh ngồi trên sofa, ánh mắt dừng ở cửa, đôi mắt đôi đen sâu thăm thẳm, không biết đang nghĩ điều gì.

Lục Chẩm Tuyết vừa mới chuyển đến đây hôm nay. Về lí do tại sao cô đến đây, đương nhiên là vì Lâm Cảnh rồi.

Ngày tiếp theo là vào cuối tuần, thời tiết vào đông thực sự không tốt chút nào. Sáng sớm, trợ lý Tiểu Triệu đã đến nhà cô nhấn chuông gọi, “Tứ tiểu thư, mau mở cửa giúp em với.”

Lục Chẩm Tuyết vội vàng chạy đến mở cửa, trong lòng ngực trợ lí Tiểu Triệu đang ôm một chiếc thùng lớn, là một số đồ dùng mà Lục Chẩm Tuyết không mang theo hết được khi chuyển nhà vào ngày hôm qua.

Lục Chẩm Tuyết nhận đồ, ôm thùng giấy đi đến phòng khách, hỏi: “Đồ vật này nọ còn nhiều không?”

Trợ lí Tiểu Triệu nói: “Không nhiều lắm, còn hai thùng nữa, để em xuống lấy tiếp.”

Tiểu Triệu là trợ lí của anh ba Lục Chẩm Tuyết, đúng lúc hôm nay là cuối tuần nên đến giúp cô chuyển nhà.

Hôm qua khi cô nói đến chuyện chuyển nhà, Lục Nam Cảnh nghi ngờ hỏi: “Đang êm đẹp, sao lại chuyển nhà?”

Lục Chẩm Tuyết nào dám nói sự thật với Lục Nam Cảnh, nếu để anh ấy biết cô đi trêu chọc Lâm Cảnh, không chừng sẽ mắng cô làm càn. Vì thế cô tùy tiện nói một câu có lệ, nói: “Gần đây không phải do em không viết bản thảo tốt sao, nên đổi khu vực để tìm linh cảm.”

Lục Nam Cảnh cũng không nghi ngờ gì nữa, bởi vì cuối tuần anh còn phải đi công tác, nên để trợ lý Tiểu Triệu đến đây giúp cô chuyển nhà.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa, nói với Tiểu Triệu đang chạy đến cửa thang máy: “Cậu chậm một chút, không cần gấp, tôi chờ cậu.”

“Vâng.” Tiểu Triệu trả lời cô một tiếng, tiến vào thang máy.

Tiểu khu này hẳn là nằm trong khu bất động sản của Lâm Cảnh, một tầng hai căn hộ, nằm trên đoạn đường tấc đất tấc vàng. Tọa lạc ở trung tâm thành phố nhưng cũng không ồn ào náo nhiệt mấy, hoàn cảnh trong tiểu khu vô cùng tốt. Tối hôm qua, khi ngủ không có bất kì âm thanh náo động nào, đối với một người mất ngủ hàng năm như Lục Chẩm Tuyết mà nói, thật sự là rất tốt.

Cô tựa vào cạnh cửa chờ trợ lí Tiểu Triệu chạy xuống lấy hết đồ lên, cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô lướt Weibo một lúc, lại mở trò chơi ra, đang chuẩn bị chơi một ván, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa ở đối diện.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Cảnh đang nghe điện thoại đi từ trong ra.

Cô lập tức nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi: “Lâm tổng, chào buổi sáng nha.”

So sánh với sự mở đầu nhiệt tình của cô, khuôn mặt Lâm Cảnh vẫn không chút thay đổi, liếc nhìn cô một cái, rồi trực tiếp đi ngang qua cô, đi về phía thang máy.

Anh lạnh lùng như băng, hoàn toàn xem cô như không khí, nhưng Lục Chẩm Tuyết lại không nổi giận, cô ngược lại còn cảm thấy rất hứng thú, tựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Lâm Cảnh, khóe môi ẩn hiện nụ cười, trong mắt tràn đầy sự gian xảo, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong suốt một tuần sau đó, mỗi sáng sớm hằng ngày, Lục Chẩm Tuyết đều chờ ở cửa, thời điểm Lâm Cảnh mở cửa ra ngoài, cô sẽ lại cười khanh khách và gọi anh một tiếng.

Đều không có ngoại lệ, mỗi lần như thế Lâm cảnh đều lạnh lùng trực tiếp lướt ngang qua cô mà đi, một nửa ảnh mắt cũng không thèm để ý đến cô.

Nhưng Lục Chẩm Tuyết không hề tức giận, cô cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui. Cô muốn nhìn xem, đến khi nào Lâm Cảnh mới đáp lại phản ứng của cô.

Cuối cùng sau nửa tháng đón tiếp Lâm Cảnh không ngừng nghỉ của cô, vào buổi sáng hôm nay, Lâm Cảnh lạnh nhạt đi ngang qua cô, đến trước cửa thang máy.

Lúc sau khi cửa thang máy mở ra, anh không đi vào. Mà bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, lạnh giọng hỏi: “Lục Chẩm Tuyết, rốt cuộc là cô đang muốn làm trò gì?”

Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Tôi làm sao ấy hả?”

Dường như Lâm Cảnh đã mất bình tĩnh, vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh giọng cảnh cáo cô: “Lục Chẩm Tuyết, đừng làm trò hề trước mặt tôi nữa. Tôi không có hứng thú với cô. Cho dù cô có đem hết những thủ đoạn bịp bợm phơi bày ra, tôi cũng không hứng thú với cô.”

Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, nhưng cô vẫn không cảm thấy tức giận, ngược lại nở một nụ cười, cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Hay là chúng ta đánh cược đi? Nếu có một ngày, anh thích tôi thì làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Lâm Cảnh trở nên sâu thăm thẳm, lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó không nói gì thêm, xoay người trực tiếp đi vào trong thang máy.

Lục Chẩm Tuyết đoán rằng chắc hẳn anh cũng lười nói những lời vô nghĩa với cô, nhưng dù Lâm Cảnh có lạnh lùng như nào đi chăng nữa, cô cũng không nổi giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play