Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, anh ngước mắt lên, một đôi mắt đen nhanh, một đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn vào Lục Chẩm Tuyết. Anh cứ im lặng nhìn cô như vậy thật lâu, không nói câu nào.
Lục Chẩm Tuyết không biết phải làm sao, cô cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu dưới ánh mắt của Lâm Cảnh, thả chiếc áo sơ mi đang cầm trong tay lên ghế sofa, nói: “Dù sao tôi đã trả lại áo cho anh. Chuyện qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không làm anh thua thiệt điều gì. Sau này chúng ta cứ đường ai nấy đi, sẽ không cần qua lại nhiều nữa. Những bất hòa trong khoảng thời gian vừa rồi, hôm nay ngưng lại là tốt rồi.”
“Vậy sao?” Lục Chẩm Tuyết vừa dứt lời, Lâm Cảnh nhìn cô, bỗng nhiên hỏi cô một câu này.
Cô hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Cảnh cứ nhìn cô, nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Cô nói hôm nay ngưng lại là hôm nay nhất định phải ngưng lại à?”
Lục Chẩm Tuyết đơ như cây cơ.
Anh nhìn cô, nói tiếp: “Lục Chẩm Tuyết, lúc đầu khi cô trêu chọc tôi, có nghĩ đến việc tôi sẽ không bỏ qua cho cô không?”
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT