TA KHÔNG LÀM THIẾP

Chương 57: Trạm Long Giang


2 tháng

trướctiếp

Ngồi thuyền chừng năm sáu ngày, đoàn người tới được trạm đường thủy Lữ Thành, sau đó đổi sang ngồi ngựa đi đường bộ.

Trạm dịch đã có Cẩm Y Vệ chuẩn bị sẵn xe ngựa đánh bóng bốn bánh, dù không khắc hoa phủ gấm, treo tua đỏ ngọc bích, nhưng cũng được đóng từ gỗ cứng cáp chắc chắn, lại phủ dầu cây trẩu lên để phòng cháy.

Phía ngoài xe phủ màn che thoáng khí bằng vài tà văn Tùng Giang, bên trong trải thảm trắng, trên thảm đặt một chiếc bàn con sáu ngăn đựng những món đồ ngọt ăn vặt như bánh ngọt nhân hoa hồng, bánh cuộn màu cam vàng, ngăn khác thì chứa trái hồng, quả lê, các loại trái cây.

“Khi nào thì đến trạm Long Giang?” Thẩm Lan ngậm quả trám, vén rèm hỏi.

Bùi Thận không thích ngồi xe ngựa nên dẫn theo mười mấy thân vệ cưỡi ngựa hộ vệ xung quanh, nghe vậy cười đáp: “Đã qua Vân Dương, Than Chử, Vân Đình, đi thêm mười mấy dặm nữa là đến Long Giang.” Nói xong, thấy vẻ mặt nàng vẫn trắng nhợt, chắc hẳn do đường đi xóc nảy, y hơi xót: “Có muốn nghỉ ngơi thêm không?”

“Ngồi xe ngựa thì nghỉ thế nào được?” Thẩm Lan liếc y, chậm rãi nói: “Ta muốn học cưỡi ngựa, Bùi đại nhân không chịu dạy, bây giờ lại đến khoe mẽ với ta làm gì?”

Bùi Thận chột dạ, nghiêm mặt nói: “Thân thể nàng yếu ớt, sao chịu nổi khổ cực mà đòi học cưỡi ngựa?”

Thẩm Lan vẫn lạnh lùng liếc nhìn y, tự biết y nhất định không muốn cho nàng học cưỡi ngựa.

Thấy nàng khinh thường mình, Bùi Thận đuối lý nên không dám quát mắng, đành vờ nghiêm trang đáp: “Nếu nàng thích học thật, ta ôm nàng cưỡi thử vài lần, sau này rảnh rỗi thì dạy kỹ càng từ đầu.”

Thẩm Lan mới không tin, nghi ngờ y có phải lại đang tơ tưởng chuyện gió mây hai người cùng cưỡi ngựa gì đó, thế là tưởng tượng quả trám trong miệng là y, oán hận cắn nát nhai nuốt.

Bùi Thận nghe tiếng mà ghê cả răng: “Nàng nhai quả trám mấy ngày trời rồi, ăn ít thôi, coi chừng chua hư răng.”

Vị chua của quả trám làm não bộ tỉnh táo hơn, giúp vơi đi cảm giác đường dài mệt mỏi. Thẩm Lan chẳng buồn để ý y nữa, thấp giọng nói: “Thôi đi sớm tới sớm, tới nơi rồi nghỉ ngơi vậy.”

“Cũng đúng. Nàng chịu khó chút.” Bùi Thận lại xót nàng, nói xong ra lệnh cho Đàm Anh: “Mau đi thôi, trong đêm phải tới được trạm Long Giang.”

Đàm Anh nghe vậy thầm buồn bực trong lòng. Bùi đại nhân này cũng coi là bậc anh hùng, sao lại cứ đâm đầu vào hạng đàn bà đanh đá như vậy. Hai ngày trước thì cắn rách khóe miệng đại nhân, mấy ngày nay hễ không mừng là lại nhăn mặt. Nàng này chẳng lẽ quê ở phủ Tùng Giang sao? Cũng khớp cái câu của Lý Thiệu bảo rằng “Tùng chi hãn phụ, nhiều không kể xiết.”

Đầu hắn lướt qua hàng vạn suy nghĩ, chờ tỉnh hồn lại đã thấy Bùi Thận giục ngựa lao nhanh, liền cũng vội vàng đuổi kịp.

Giờ Dậu một khắc, đoàn người rốt cuộc tới được trạm Long Giang.

Trạm Long Giang nằm cách cổng Kim Xuyên của Nam Kinh khoảng mười lăm dặm, bên núi bên sông. Nơi đây thuyền bè tấp nập ngược xuôi, là nơi giao thương hàng hóa và địa lý quan trọng của hai vùng nam bắc.

Thẩm Lan xuống xe ngựa, thấy trước mắt là một cổng chào ba gian bốn trụ đứng cao sừng sững, nàng biết đã đến trạm Long Giang.

Nam Kinh là quê của Bùi Thận, trạm Long Giang lại là trạm lớn khi ra vào Nam Kinh nên Bùi Thận vô cùng quen thuộc nơi này, mỉm cười nói: “Trước sau có năm gian sảnh chính, sảnh sau, bên trái là điện thờ. Còn lại là tháp trống, các phòng xung quanh sảnh, nhà kho, tổng cộng hơn trăm phòng.”

Thẩm Lan líu lưỡi không thôi, tấm tắc nơi này quả giống một khách sạn quy mô lớn, những người lui tới đều là khách thương quan lại, sĩ tử học sinh.

Bùi Thận vừa dẫn nàng vào cửa, chợt có người nam tuổi chừng ba mươi, mặc trực chuyết đội khăn lưới vội vàng bước ra, chắp tay vái chào: “Bùi đại nhân sang quý đặt chân tới chỗ thấp kém này, không thể tiếp đón từ xa thật là thất lễ.”

Bùi Thận cầm roi ngựa, cười mắng: “Huynh vẫn hay nói vớ vẩn như vậy.”

Thẩm Lan giật mình tự hỏi hai người này quen nhau sao. Cai trạm kia nghe thế cười rộ lên, tự giễu: “Nếu tánh nết ta không phải thế này, cũng không đến mức bị biếm tới đây làm cai trạm.”

Bùi Thận lấy thư giới thiệu của triều đình ra trình cho cai trạm kia, cười nói: “Trọng Hằng, bốn năm không gặp, sức khỏe của bá phụ vẫn tốt chứ?”

Lý Trọng Hằng cũng không thèm nhìn tới, cười đáp: “Nhờ Quỳnh Ngọc Cao mấy hôm trước đệ gửi, cha ta đã khỏe rồi.”

Qua một hai câu nói, không khí gượng gạo giữa hai người đã tan đi. Thẩm Lan trông mà than thở, nhủ thầm nếu nói về đắc nhân tâm, Bùi Thận quả là tay lão làng.

Lý Trọng Hằng tuy đã thấy Thẩm Lan, nhưng Bùi Thận chưa giới thiệu, hắn cũng không hỏi tới, chỉ cười nói: “Bùi Thủ Tuân đệ sắp tới, ta đã chuẩn bị phòng đẹp rồi, huynh đệ ta làm vài ngụm rượu chơi. Chẳng hay Bùi đại nhân có chịu góp mặt?”

Bùi Thận cười mắng: “Nếu huynh lại nói mấy chuyện vớ vẩn giật gân nữa, coi chừng ta mách với bá phụ.”

Lý Trọng Hằng cười ha hả, bước ra trước dẫn đường.

Bùi Thận an trí Thẩm Lan ở một gian phòng khác, dặn dò nàng một câu “Đừng có đi lung tung” rồi đi ra ngoài.

Vào đêm, Thẩm Lan đang nằm say giấc, chợt nghe thấy tiếng động. Nàng mở mắt, thấy Bùi Thận ôm một thân mùi rượu trở về.

Thẩm Lan vốn không hơi sức hầu hạ y, nhưng ở đây không còn ai khác, thêm chi Bùi Thận vừa bước vào đã ôm lấy nàng, Thẩm Lan giãy giụa một lát thấy tránh không thoát, đành nhận mệnh: “Ngài thả tay ra, ta đi múc thau nước đã.”

Sức uống của Bùi Thận cũng tạm được, ngoài mặt tuy hơi choáng váng nhưng trí óc vẫn còn tỉnh táo, ôm nàng vào lòng cười nói: “Ta không say, chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp, uống nhiều vài chén thôi.”

Nhắc tới việc này Thẩm Lan liền bực, lạnh lùng nói: “Ngài có phải đã sớm tính toán nhét ta vào trạm Long Giang này hay không?”

Bùi Thận nhìn nàng một cái, thong thả ung dung đáp: “Trạm Long Giang là nơi trọng yếu hai vùng nam bắc, cách Nam Kinh rất gần. Chờ ta tế tổ xong sẽ dẫn nàng ngồi thuyền từ đây về Kinh, cũng tiện.”

Thẩm Lan dễ gì tin, tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là cai trạm ở đây quen với Bùi Thận. Lính lác dưới trướng tuy không đắc lực lắm nhưng ít ra cũng tới mấy trăm người, cộng thêm mười thân vệ trông giữ nữa, dù nàng chắp cánh cũng khó mà thoát được.

Nghĩ tới đây, Thẩm Lan khó nén bực dọc, quát: “Buông tay!”

Bùi Thận cũng không phải hạng hiền lành cỡ nào, bị nàng quát, y cũng trở mặt: “Nàng đừng có mà không phân biệt tốt xấu. Nếu không phải đi theo ta, con đường nàng đi nào giặc Oa, nào hải tặc, cướp thuyền cướp đường, đám nào cũng có thể dễ như bỡn lột da nàng.”

Nói xong y lại nhắc: “Bên ngoài loạn lạc, dọc đường đi này đã gặp mấy mươi kẻ du côn lưu manh, ăn cướp ăn trộm. Bọn chúng chẳng qua không dám tới trêu chọc ta thôi, nếu không nàng nghĩ nàng có thể sống yên ổn như vậy?”

Thẩm Lan thở dài một tiếng: “Cuộc sống bây giờ càng thêm khổ sở.”

Thời thế chia cắt ly tán, tầng lớp bên trên cơm ngon áo đẹp, ngợp trong vàng son. Tầng chót dưới cùng gian nan cầu sinh, bán cả con cái.

Bùi Thận thấy bộ dạng lo lắng sự đời của nàng, vừa thấy lạ lùng, vừa trông buồn cười: “Nàng suốt ngày nhọc lòng mấy chuyện này làm gì.” Nói rồi y lại an ủi: “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Thẩm Lan uể oải chán chường, lắc đầu nói: “Ta buồn ngủ, ngài tự đi ăn một viên mai tô hoàn đi.”

Bùi Thận ngậm viên thuốc giải rượu xong, thấy nàng đã tắm gội thay quần áo, nhưng vì không ngủ được mà nằm tựa gối đọc sách, khuôn mặt ửng hồng, cơ thể thơm nức, y bỗng thấy lòng nhộn nhạo.

Nghĩ đến đây, y cũng vội vã tắm gội thay quần áo, mặc cái áo lót màu xanh đá bước lên giường, cười hỏi: “Đọc gì đó?”
 


Tên Cẩm Y Vệ chuẩn bị xe ngựa quả là một người tỉ mỉ, còn nhớ mua thêm mấy cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian. Thẩm Lan tiện tay lật một cuốn ra đọc.

Thấy nàng không để ý tới mình, Bùi Thận cười nhạo: “Tiểu thuyết có gì hay ho đâu, toàn viết mấy chuyện tình yêu tình ái linh tinh.”

“Đúng nhỉ.” Thẩm Lan cũng không ngẩng đầu: “Tình yêu tình ái, có gì hay đâu mà dây vào? Nhọc công phiền lòng!”

Bùi Thận bị chặn họng, cảm thấy cái tình lạnh bạc nhạt nhẽo của nàng thật là không tốt, thế là đổi đề tài khác: “Sách này tên gì?”

Thẩm Lan phiền chán đáp: “《 Tam Bảo Thái Giám Tây Dương ký 》.”

Bùi Thận cười nói: “Sách này mà đọc làm gì? Chuyện cũ rích xưa lơ xưa lắc rồi.”

Thẩm Lan cười khẽ, gấp sách lại ung dung nói: “Không đọc sách này, chẳng lẽ đi đọc 《 Bùi Trung thừa Diệt Bình Chín Biên Chí Truyện 》?”

Bùi Thận hắng giọng: “Mấy chủ hiệu sách khắc bán lung tung để kiếm tiền thôi.”

Thấy y hơi nhếch mày, Thẩm Lan liền biết người này nhất định đang thấy vui vẻ, nhưng nàng cứ không để y hài lòng đấy. Thẩm Lan lạnh lùng nói: “Tuổi còn trẻ mà danh tiếng đã vang dội thế này, Bùi đại nhân quả là lửa đã đỏ, lại bỏ thêm rơm đấy nhỉ.”

Bùi Thận lần nữa nổi cơn hồ nghi, người khác chỉ thấy y công tích lừng lẫy, hiếm người lường đến tận đây. Nàng chỉ là xuất thân ngựa gầy, lấy đâu ra kiến thức như vậy?

Bùi Thận khả nghi trong lòng, ngoài miệng vẫn nói: “Sau này chắc có lẽ cũng noi gương Lâm Ẩn cư sĩ, mở lớp dạy học qua ngày thôi.”

Thẩm Lan hơi giật mình, chợt nhớ Lâm Ẩn cư sĩ này tức là Dương Minh Tiên Sinh, nghe lệnh triều đình bình định khắp nơi, thăng quan đến chức Tổng đốc, Thượng thư. Dựa vào công lao về mặt quân sự, ông được phong lên tước Bá. Sau này, ông giã từ sự nghiệp, cáo lão về quê dạy học nhưng tiếc thay cuối cùng mất trên đường về.

Thẩm Lan cười nói: “Lâm Ẩn cư sĩ trước khi mất từng nói “Lòng này trong vắt, đâu còn gì phải dặn dò!”. (1) Chắc hẳn ông ấy cũng không hối tiếc những gì mình đã làm trong đời.” (Nguyên văn: “Thử tâm quang minh, diệc phục hà ngôn!”)

Dứt lời, nàng liếc nhìn Bùi Thận: “Cũng không biết trước khi chết, hai ta liệu có thể không thẹn với lòng mà thốt ra câu này chăng?”

Bùi Thận giật mình, biết nàng đang ám chỉ hành vi y cưỡ.ng bức nạp nàng làm thiếp, quả thực không thể tự xưng quang minh lỗi lạc.

Bùi Thận có phần ngẩn ra, hồi lâu sau mới cười nói: “Ta chỉ là một người phàm tục thôi, không thể sánh bằng Lâm Ẩn cư sĩ.” Lăn lộn chốn quan trường, nếu việc gì cũng đòi hỏi phải sáng tỏ, không thẹn với lòng, sợ là chẳng được bao lâu chỉ đành sợ hãi lui binh.

Những gì Bùi Thận mong mỏi, chẳng qua cũng chỉ là trước lúc chết tự hỏi lòng một câu, cả đời này ngẩng đầu có hổ thẹn với trời đất, cúi đầu có áy náy với bá tánh?

Thẩm Lan cũng mệt mỏi không hứng thú, châm chọc y: “Ngài là người phàm tục, kẻ phàm tục theo đuổi quyền thế cũng không tệ lắm.” Có thể để y cưỡng ép nàng mà nàng không cách nào phản kháng.

Nói rồi, nàng chợt thở dài: “Tiếc rằng, ngược xuôi vì quyền thế. Cuối cùng cũng hóa thành một nắm đất vàng. Công danh lợi lộc có nghĩa lý gì đâu?”

Bùi Thận bị nàng chọc cười, nghĩ bụng đại trượng phu sống không thể không có quyền hành trong tay. Nếu không có quyền, khác nào lập thân nơi thấp kém, suốt đời không ngóc nổi đầu lên.

Bùi Thận cười một trận, tâm trạng thoải mái hơn, y rút cuốn sách trên tay nàng ra, thấp giọng cười nói: “Không nói mấy chuyện này, sớm mai ta phải đi rồi, nàng đừng đọc nữa.” Nói xong, y thả dây ngọc buộc màn xuống.

Thẩm Lan tự biết nếu sống chung năm rộng tháng dài, chắc chắn không thể tránh được chuyện này. Nàng thở dài một tiếng, để mặc Bùi Thận vén chăn lụa, cởi xiêm y, buông rèm ngọc, kéo màn hương.

Quả là bách mị sinh xuân hồn tự loạn, tam phong tiền thải cốt đô dung. Đương luyến bất cam tiêm khắc đoạn, kê thanh mạn xướng ngũ canh chung. (2)

Chú thích:

1 Nguyên văn “Thử tâm quang minh, diệc phục hà ngôn!”: bối cảnh là trước khi mất, người bên cạnh hỏi ông có gì nuối tiếc muốn dặn dò trước lúc lâm chung, Vương Dương Minh đã đáp câu này, tức là cả đời này ông đã làm mọi thứ theo lòng mình, hết sức mình, cũng không còn gì tiếc nuối để dặn dò lại cả. Chi tiết phân tích về câu này tham khảo tại đây

Vương Dương Minh không chỉ nổi tiếng về mặt quân sự, ông cũng là một trong bốn người thầy vĩ đại của Nho giáo, sánh ngang với Khổng Tử, Mạnh Tử và Chu Hi. Đạo học của ông gọi là Dương Minh phái và có ảnh hưởng lớn đến nho học thời nhà Minh, nhà Thanh, thậm chí là Nhật Bản. Dương Minh Sơn ở Đài Loan cũng được Tưởng Giới Thạch đổi tên để tưởng nhớ ông. (Wikipedia tiếng Việt)
 Khi Thẩm Lan tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên cao. Nàng nằm ngẩn người một lát, đang chuẩn bị ngồi dậy thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.

“Tiến vào đi.” Thẩm Lan nói.

Có bà vú chừng bốn mươi tuổi, mặc váy màu xanh ngọc bích, bên trên là áo đạo bào màu vàng lúa chín bưng một chiếc thau đồng bước vào, rồi đặt lên bàn gỗ bách phủ bóng.

“Bẩm phu nhân, Lý cai trạm phái ta tới hầu hạ phu nhân.” Bà vú kia cười nói: “Ta họ La, phu nhân có gì cứ sai ta đi làm là được.”

Thẩm Lan vén màn lụa lên, xỏ giày vải trắng đế bằng thêu chim anh vũ hái đào, mỉm cười đáp: “Đa tạ La nương tử.”

La nương tử thoáng ngẩng đầu, vậy mà đứng sững sờ ngây dại. Hồi lâu sau, bà như người vừa tỉnh mộng, chậc lưỡi tấm tắc không thôi. Nàng này xinh đẹp như thế, ngỡ đâu là trong tranh bước ra?

Thẩm Lan rửa mặt chải đầu xong, La nương tử bưng đồ ăn sáng tới. Thẩm Lan dùng chén cháo sữa bò, lại uống một chén nước ấm pha mật ong, lúc này mới tò mò hỏi: “La nương tử, ta cứ ngồi mãi trong phòng cũng buồn chán. Gần trạm Long Giang có chỗ nào cảnh đẹp mà chơi vui không?” 

La nương tử ngẩn ra, vội đáp: “Trạm Long Giang chỉ là trạm dịch thôi, đâu có thắng cảnh chi đâu.”

Thẩm Lan nhìn bà một chút, thấy bà cụp mi rũ mắt đứng đó, nghĩ chắc có lẽ bà đã được dặn dò trước rồi.  Nếu không, người bình thường nhất định sẽ nhân lúc này mà giới thiệu tỉ mỉ các chốn đông tây nam bắc để cầu ban thưởng.

“Thôi.” Thẩm Lan chậm rãi nói: “Nếu thế, La nương tử lui xuống đi.”

La nương tử gật đầu, dọn dẹp chén đũa rồi đi thẳng ra cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Thẩm Lan nhìn thấy ngoài cửa có hai thân vệ của Bùi Thận ôm đao đứng gác. Nàng biết đây nói là hộ vệ, kỳ thật là để giám thị.

Cánh cửa khép lại, La nương tử đã ra ngoài. Thẩm Lan không có việc gì để làm, đành ngồi ngẩn người trên ghế hoa hồng.

Lần này tách khỏi Bùi Thận là để tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng lúc này thủ vệ nghiêm ngặt, trốn không được, nàng cũng chỉ có thể đợi thêm, chờ Bùi Thận lơ là.

Có lần này làm nền, lần kế tiếp nàng muốn tách khỏi Bùi Thận, y có lẽ sẽ yên lòng hơn. Lặp đi lặp lại đến khi Bùi Thận lơi lỏng tinh thần, nàng kiểu gì cũng có thể tìm được cơ hội.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan hơi bình tĩnh lại, từ từ rút cuốn《 Tạ Tiểu Nga Truyện 》 ra đọc.

Bên này nàng đang đọc sách, bên kia Bùi Thận đã vào được thành Nam Kinh.

Bùi gia năm đó theo Thái Tổ khai quốc, được ban tước Ngụy Quốc Công. Sau đó Thành tổ dời đô về Yến Kinh, dòng chính của Bùi gia cũng cùng theo đến Yến Kinh, còn các chi thứ thì ở lại Nam Kinh.

Bùi Thận chuyến này mang mười lăm thân vệ và Cẩm Y Vệ, để lại mười người cho Thẩm Lan, bản thân y dẫn năm người cưỡi ngựa đến cầu Huyền Tân, nơi đặt nhà tổ của Bùi gia. 

Nhà tổ vốn được xây theo quy chế của phủ Quốc công, dù đã tháo bảng “Ngụy Quốc Công phủ” đổi thành “Bùi phủ”, nhưng diện mạo vẫn lẫy lừng như cũ, đầu thú sơn son, chữ triện nhũ vàng.

Rõ ràng y đã sớm sai người tới báo tin, nhưng lúc này cửa lớn vẫn đóng chặt, chỉ có chỗ cửa hông phía tây có hai gã sai vặt đang đứng.

Phòng ốc mà để trống lâu ngày không ai ở sợ là sẽ hư hại đi ít nhiều. Cho nên năm đó khi tổ tiên Bùi Thận đi Yến Kinh, đã giao lại nhà tổ cho các chi thứ quản lý.

Tu hú chiếm tổ chim khách lâu ngày, bây giờ đã tự xem mình là chủ nhà rồi.

Bùi Thận cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn chưa lộ vẻ gì, chỉ sai người đi tìm Ngũ Thành Binh Mã Tư của Nam Kinh. Nói xong, y cầm roi ngựa chuôi ngọc chỉ chỉ: “Bình Sơn, bảo hai gã kia mở cửa chính ra.”

Bình Sơn là một trong mấy thân vệ của Bùi Thận, nghe lệnh y giục ngựa tiến lên.

Bùi Thận đứng từ xa nhìn lại, thấy Bình Sơn nói mấy câu với hai gã sai vặt, giống như bắt đầu cãi vã.

“Bẩm Gia, hai gã kia nói phải bẩm với lão gia của chúng trước đã.” Bình Sơn vội nói.

Bùi Thận thong thả nói: “Roi ngựa trong tay ngươi chỉ để trưng thôi sao?”

Bình Sơn sửng sốt. Tánh nết Gia vốn dĩ không phải hạng bạo ngược, hiếm khi quất roi kẻ dưới. Nhưng hắn nhận lệnh, không nói hai lời xoay người nhảy xuống ngựa, bước qua quất hai gã sai vặt mỗi người một roi.

Hai người ngã xuống đất, kêu la ối oái.

“Hai người các ngươi nếu vẫn không mở cửa, roi trong tay ông nội đây cũng không phải để trang trí đâu!” Bình Sơn vốn cao to lực lưỡng, dữ tợn uy hiếp trông rất là đáng sợ.

Hai gã sai vặt sợ hãi vô cùng, vẻ mặt đưa đám xin tha: “Bẩm ông nội, không phải bọn con không chịu mở cửa. Mà lão gia đã dặn rồi, mấy ngày nay ai tới cũng phải vào bằng cửa phía tây cả.”

Bình Sơn sửng sốt than thở: “Lão gia nhà ngươi to gan thật đấy.” Dứt lời, hắn đi vòng qua hai người vào cửa phía tây, rồi ngoặt ra cửa chính, mở cánh cổng màu đỏ ra.

Hai gã sai vặt hoảng hốt bò dậy đi bẩm báo lão gia nhà mình.

Bùi Thận lúc này mới xuống ngựa, chậm rãi đi vào bằng cửa chính.

Mới vừa bước qua bức vách bằng đá vân cẩm bên ngoài, chợt gặp một người đàn ông trung niên mảnh khảnh đang vội bước tới. Người này đầu đội khăn lưới, mặc áo trực chuyết dệt lụa hoa, chân mang ủng độn, eo đeo bạch ngọc khắc li long, thấy Bùi Thận thì chắp tay hành lễ: “Có phải là Thận ca nhi đấy không?”

Bùi Thận hơi suy tư một chút, cũng chắp tay hành lễ: “Tiểu chất Bùi Thận, không dám nhận Nhị thúc vái chào.”

Bùi Vinh ngẩn ra, hỏi y: “Thận ca nhi có từng gặp ta chưa? Nếu chưa sao biết ta là Nhị thúc?”

Bùi Thận nhìn ông ta, cười nói: “Trước khi tới đây, trưởng bối ở nhà có nói rằng Đại bá thì vóc người trung trung, Nhị thúc dáng mảnh khảnh, Tam thúc thì hơi đ.ẫy đà, dặn ta chớ có nhận lầm.” Trước lúc tới đây, Bùi Thận có tìm Đàm Anh lấy ba bức họa của ba người này để xem.

Nhị thúc Bùi Vinh cười giả lả: “Ở phương xa mà còn nhớ đến chúng ta ở đây, thật là quý hóa quá!”

Bùi Thận cũng cười: “Dĩ nhiên là phải nhớ chứ. Mà Nhị thúc, Đại bá đâu?”

Bùi Vinh hơi ngừng lại, ông ấy thì đang ngồi trong sảnh chính chờ, chỉ bảo mình tới đón người. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bùi Vinh hơi lãnh đạm: “Đang ở từ đường chờ cháu đấy.”

Bùi Thận liếc nhìn ông ta, mỉm cười: “Nhánh bên này từ hồi đi theo dời đô cũng đã lâu chưa về. Lần này ta cố ý xin nghỉ để về quê tế tổ. Không biết từ đường đã mở chưa?”

“Mở rồi mở rồi.” Bùi Vinh vốn không định đoái hoài Bùi Thận. Nhưng thấy y mới tới đã đánh người hầu, mở cổng chính, hùng hổ bước vào, lúc này ông chỉ muốn nhanh chóng đuổi tên sát thần này đi.

“Mở rồi thì tốt.” Bùi Thận cười nói: “Nhị thúc, bây giờ mở từ đường tế tổ, chi bằng gọi hết con cháu trong nhà tới tham dự.”

Bùi Vinh ngẩn ra, nhưng lời đề nghị này cũng không tiện từ chối, thế là gật đầu đồng ý. 

Hai người vừa đi vừa tán gẫu vài câu, cuối cùng cũng tới từ đường cây cối xum xuê, xà nhà chen đấu củng.

Vừa bước vào từ đường, y trông thấy chừng bảy tám người nam đứng trước đình châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Bùi Thận nhíu mày, cho rằng đám người này thật là không biết phép tắc. Từ đường là chốn linh thiêng, sao được phép gây ồn ào?

“Thận ca nhi đấy phỏng?” Đại bá Bùi Hiện chào đón.

Bùi Thận chào hỏi bảy, tám người kia, sau đó dẫn đầu đẩy cửa gỗ của từ đường.

Vào được từ đường, thấy trụ bằng gỗ nam, xà từ gỗ đàn, xây theo kiểu ba gian nối liền, cũng không hoa văn chạm trổ gì, chỉ lát gạch vuông sơn bóng, giản dị mà trang trọng.

Bùi Thận nhìn hơn trăm tấm bài vị xếp tầng tầng lớp lớp trước mặt, cầm lấy ba nén hương đã được châm.

Y cúi người lễ bái mấy lần, chờ khói lượn vòng bay lên, nhẹ nhàng tan biến trong không khí xong mới cắm hương vào trong lư hương ba chân bằng sứ Tuyên Đức.

Kế tiếp nhẽ ra phải dâng rượu và thức ăn, trái cây và đồ lễ, nhưng người của Bùi phủ lại chưa chuẩn bị.

“Cháu đừng lo, đã sai người đi mua rồi.” Đại bá Bùi hiện vuốt râu cười nhạt.

Bùi Thận âm thầm cười lạnh, cũng biết những người này không phải ra oai phủ đầu với y. Chẳng qua Bùi gia Yến Kinh và Bùi gia Nam Kinh đã phân cách hơn trăm năm, tình cảm cũng phai nhạt dần. à 

Lại thêm Nam Kinh là cố đô, vẫn còn giữ đủ sáu bộ quản lý. Những người này ở Nam Kinh cắm rễ hơn trăm năm, tự cho là cây to cành lớn, xưng huynh gọi đệ với cả quan Thượng thư chính nhị phẩm, kề vai sát cánh với phiên vương, được cấp dưới bợ đỡ, nên mới không coi Tuần phủ tòng nhị phẩm như y ra gì, làm lơ những gì y yêu cầu.

Tiếc thay những người có chí có tài một là cống hiến ở Yến Kinh tích lũy kinh nghiệm chờ ngày gặt hái, hai là xin ra xa nhậm chức quản lý một vùng. Còn những người tới Nam Kinh nhậm chức không phải là để dưỡng lão thì cũng là bị biếm ra đây dưới danh nghĩa thăng chức, không còn cơ hội ngóc đầu trở lại.

Đám người Bùi gia cũng không chịu cố mà nghĩ xem Tuần phủ tay nắm thực quyền so với Thượng thư chăm hoa, phiên vương nuôi chim thì ai mới là kẻ quyền hành hơn.

“Không sao, từ từ cũng được.” Bùi Thận cười nói. Thấy sắc mặt của Bùi Hiện dịu lại, Bùi Thận ân cần hỏi han: “Đại bá, các huynh đệ còn lại trong phủ đã tới cả chưa?” Chỉ mới một lát trôi qua, mọi người tất nhiên chưa kịp tới đủ, sẽ có vài người không đến.

Bùi Hiện chột dạ ho khan vài tiếng, cười giả lả: “Sắp tới rồi sắp tới rồi.” Nói xong, ông ta quay sang quát bọn sai vặt mau đi mời các thiếu gia đến.

Bùi Thận lẳng lặng chờ, ước chừng một canh giờ trôi qua, ngày đã tới đầu giờ Thân, đàn ông trong phủ đều tới đủ, đồ lễ cũng mua về xong.

“Người đó là ai?”
 


“Nháo nhào gọi tiểu Gia tới đây làm gì?”

“Cha, con còn đang bận đọc sách, sao tự dưng kêu ra tế tổ?”

Bùi Thận không để ý tới những lời rì rầm phía sau. Y đích thân viết và đọc văn tế, đốt hết các chậu than lên, kính cẩn dâng rượu và thức ăn, cuối cùng coi như kết thúc buổi lễ tế.

Thấy tế tổ đã xong xuôi, Bùi Hiện thở phào nhẹ nhõm, sắp sửa mở miệng đuổi tên sát thần này đi, bỗng nhiên quét mắt trông thấy có người vội vàng chạy tới từ cửa tròn. 

“Ồn ào cái gì đó! Cái loại không nền không nếp!” Bùi Hiện mắng chửi.

“Lão gia! Lão gia!” Quản gia áo quần xốc xếch, khuôn mặt kinh hoàng: “Ngũ Thành Binh Mã Tư xông vào! Ngũ Thành Binh Mã Tư!”

Bùi Hiện sửng sốt, tiện đà giận dữ nói: “Đúng là không biết phép tắc! Con chó con mèo ở đâu ra cũng dám chui vào nhà này!”

Bùi Hiện đang định ra cửa cản, lại thấy Chỉ huy sứ của Nam Thành Binh Mã Tư dẫn mấy chục tên lính bước vào, liếc mắt trong đám người trông thấy Bùi Thận liền chắp tay chào hỏi.

Bùi Thận ấm giọng đáp lễ: “Làm phiền chư vị.”

Chỉ huy sứ của Nam Thành Binh Mã Tư – Giang Tùng, đầu đội nón sắt màu đỏ, mặc giáp thép lá liễu, chân mang giày da, dáng người cường tráng, nghiêng người nép sang bên: “Không dám nhận lễ của Bùi đại nhân.”

Thấy hai người hàn huyên, Bùi Hiện ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau sao?”

Ai ngờ Giang Tùng không thèm quan tâm, nghiêm mặt nói: “Bùi Liễn, ba năm trước có người cáo trạng ngươi xâm chiếm ruộng đất. Bùi Kỳ, hai tháng trước có người cáo ngươi tự ý cho vay nặng lãi. Còn Bùi Dao, mua bán sang tay chuyển nhượng đồ cổ. Bùi Tuyên đánh giết hai lương dân.”

Liệt kê xong, hắn phất tay: “Dẫn đi!” Mấy tên lính bước ra đeo gông vào cả bốn người kia.

Bốn người đâu chịu để yên, giãy giụa không ngừng, liên tục mắng chửi ầm ĩ.

“Ta bị oan mà!”

“Chúng bay làm gì đó?!”

“Làm càn! To gan!”

Trong này có con trai ruột của Bùi Hiện cũng bị gông cổ, Bùi Hiện hoảng hốt, nghe con trai hét thảm mà lòng đau như cắt, liên thanh hô: “Nhanh thả người ra!”

Hô mấy câu mà vẫn thấy Giang Tùng không thèm ngó ngàng, Bùi Hiện vừa tức vừa sợ. Đám người này lúc trước cũng nhận hối lộ mà du di, sao bây giờ lại một hai phải xử lý theo pháp luật?

Ông ta đột nhiên nhìn về phía Bùi Thận đang đứng trong đình, tức đến run cả người: “Bùi Thận mày giỏi lắm! Có phải mày sai kẻ khác vu oan con ta?!”

Bùi Thận ung dung đáp: “Cháu mới tới Nam Kinh có nửa ngày thôi.” Nói xong, y mỉm cười nhìn Bùi Vinh ngơ ngác đứng cạnh: “Nhị thúc, Đại bá gặp tai họa bất ngờ chắc là tinh thần đã rối loạn, thúc an ủi ngài ấy nhé.”

Bùi Vinh thấy tình thế xoay chuyển quá nhanh, vẫn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Bùi Thận gọi mình mới hoàn hồn, ngờ nghệch lên tiếng đáp lại Bùi Thận. 

Thấy ông ta còn sững sờ, Bùi Thận chửi thầm thứ ngớ ngẩn, đành phải nhắc lại: “Nhị thúc, Đại bá bị bóng đè, nhanh phái người dẫn ngài ấy đi nghỉ ngơi đi.”

Bùi Vinh ngây ngô nhìn qua Bùi Hiện đang nổi trận lôi đình, lại nhìn sang Bùi Thận đang ấm giọng ân cần, bấy giờ mới chợt nhận ra dụng ý của y, ông ta hân hoan vui mừng nói: “Còn đứng đực cả ra đó làm gì? Đứng nhìn đại ca ta lên cơn điên sao? Mau dẫn đại ca đi nghỉ ngơi!”

Chuyện này cứ quyết định như thế, Bùi Hiện giận tím mặt, liên tục dùng tiếng địa phương Nam Kinh mắng mỏ: “Bùi Vinh! Đồ con rùa con dê! Đồ chó má ngu dốt……”

Hai đứa con trai của Bùi Vinh cũng hoàn hồn, lập tức phái thư đồng dẫn Đại bá rời khỏi.

Một trận xung đột chấm dứt nhẹ nhàng. Từ đây về sau, Bùi phủ ở Nam Kinh là do Bùi Vinh quản lý.

Bùi Vinh hớn hở nhìn đại ca nhà mình bị kéo đi, chắp tay nói: “Cháu à, không gạt gì cháu, Đại ca và mấy đứa con trai lâu nay quen thói ngang ngược kiêu ngạo, suốt ngày làm xằng bậy. Nhưng không ngờ còn dám dính líu tới mạng người, quả thật là bại hoại nền nếp gia phong của Bùi phủ ta.” Nói xong, ông ta vờ vịt thở dài.

Bùi Thận chẳng bận tâm ai là người quản lý Bùi phủ ở Nam Kinh. Nếu Bùi Vinh không được, lại đổi người khác lên thay là xong. Y mở miệng cảnh cáo: “Nhị thúc, Bùi gia là danh môn trăm năm, kính mong Nhị thúc phải biết coi chừng, chớ có làm xấu danh dự của Bùi thị.”

Bùi Vinh vỗ ngực, sắp sửa thề thốt bảo đảm, phía cửa tròn lại nghe những tiếng bước chân vội vã.

Có thôi đi không thì bảo! Bùi Vinh tức giận, há mồm trách mắng: “Không biết phép tắc hả! Ầm ĩ như thế còn ra thể ……” Còn nửa câu mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời.

Bởi vì người tới lại là hai tên lính mặc áo giáp mang giày da.

“Tổng Lý Lương Trữ – Đề Đốc Quân Vụ – Tuần Phủ Sơn Tây – Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện – Ngụy Quốc Công thế tử – Bùi đại nhân có ở đây không?”

Bùi Thận nhíu mày: “Có việc gì?”

Hai tên lính thấy y, bất chợt thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Đại nhân nhà ta cho mời Bùi đại nhân qua phủ gặp mặt.”

Bùi Thận ngạc nhiên: “Đại nhân nhà ngươi là vị nào?”

Tên lính khom người nói: “Không dám nói thẳng tên huý của Đại nhân, Đại tư mã sai bọn thuộc hạ tới mời ngài.”

Ngũ Thành Binh Mã Tư trực thuộc Binh Bộ, chắc hẳn do y phái người đi mới Ngũ Thành Binh Mã Tư cho nên đã kinh động đến Thượng thư Binh Bộ.

Nhưng Thượng thư Binh Bộ tìm y làm gì? Bùi Thận nổi lòng hồ nghi, bình tĩnh đáp: “Ngươi dẫn đường đi.” Nói rồi, y cưỡi ngựa đi thẳng tới nha môn Binh Bộ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp