Dường như còn ngại chưa đủ, Lâu Ngọc Lan lại mở miệng cười tiếp: “Thẩm Thư Ý, ngươi bày mưu tính kế, ngực có đồi núi thì có là gì? Làm một nữ nhân, ngươi vĩnh viễn thua kém ta!”

“Ngươi có biết vì sao bao nhiêu năm qua Đình Thiện vẫn không chịu đụng vào ngươi không?”

“Bởi vì chàng ấy chán ghét vết sẹo trên ngực ngươi, thật sự là buồn nôn!”

“A, còn nữa, đôi chân của ngươi cũng là chàng ấy tìm người làm gãy, Thẩm Thư Ý, ngươi tự phụ tính toán không bỏ sót, lòng dạ thâm sâu, lại thật tình không biết không có nam nhân nào sẽ thích nữ tử có tâm tư thâm trầm như ngươi!”

“Đình Thiện vẫn luôn kiêng kị ngươi, cho nên chàng ấy sẽ không giữ lại ngươi để uy hiếp đến chàng và Tấn Ca Nhi!”

Ánh mắt Thẩm Thư Ý trống rỗng, nghe mà chết lặng.

Thì ra, từ năm nàng bắt đầu gả cho Tiêu Đình Thiện, tất cả đã là một âm mưu!

Năm đó nàng gả vào Hầu phủ, Tiêu Đình Thiện lợi dụng cơ thể yếu đuối làm lý do, chưa từng viên phòng* với nàng, sau những năm đó, nàng tìm thần y khắp nơi, dốc lòng nghiên cứu dược lý, ngược lại đã điều dưỡng thân thể của hắn ta càng ngày càng tốt. (*kiểu động phòng ấy.)

Nhưng cuối cùng thì sao?

Cuối cùng, hắn ta lại muốn lấy mạng của nàng, chặt hai chân của nàng!

“Thẩm phu nhân, người an tâm đi đi.” Tiêu Minh Tấn cao giọng mở miệng.

Lâu Ngọc Lan dịu dàng nói: “Nói ra, ngươi cũng không nuôi không Tấn Ca Nhi, thuốc này vốn là để ngươi ngày ngày chịu đau đớn thấu xương, lại chống đỡ thêm năm nửa năm mới không chịu nổi tra tấn mà chết. Nhưng Tấn Ca Nhi lương thiện, đổi thuốc đi, vừa vặn bây giờ đã là lúc tiễn ngươi lên đường.”

Thẩm Thư Ý càng cảm thấy buồn cười.

Thì ra là cái này gọi là lương thiện, đúng là một người lương thiện!

“Ngươi cho là, ta chết đi là ngươi có thể thành Thái tử phi sao? Tiêu Đình Thiện có thể ngồi vững vàng vị trí Thái tử này sao?”

Thẩm Thư Ý nhìn thẳng Lâu Ngọc Lan, mở miệng yếu ớt.

Bởi vì là mới phun ra máu, cánh môi đỏ bừng, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng bệch đến thê lương kia.

“Ý ngươi là gì?” Tiêu Minh Tấn nhíu mày, gấp gáp truy hỏi.

Cánh môi Thẩm Thư Ý cong lên, cũng không tính giải thích.

“Mau nói đi, rốt cuộc trong bình của ngươi có cái gì!” Tiêu Minh Ngọc không chút nhẫn nại, lập tức bóp lấy cổ của Thẩm Thư Ý, lạnh giọng uy hiếp.

Tầm nhìn trước mắt Thẩm Thư Ý dần dần mơ hồ, nhưng vẫn chỉ cười, không có ý định lên tiếng.

Từ sau khi Tiêu Đình Thiện được phong làm Thái tử, cũng thở phào nhẹ nhõm, bị ngột ngạt mấy năm, một khi xoay người, có cẩn thận cũng khó tránh khỏi đắc ý.

Nhưng các vị hoàng tử thân vương trong triều đều nhìn chằm chằm, sao hắn ta có thể ngồi lên vị trí kia dễ dàng được chứ?

Đáng tiếc, từ sau khi hắn ta giữ vị trí Thái tử xong, đã nhiều lần không hợp chính kiến với nàng, sau đó lại càng tránh nàng không thèm gặp, mấy lần nàng muốn nói chuyện, hắn ta lại chỉ coi là nàng dây dưa không ngớt.

Càng về sau, cơ thể nàng ngày một kém đi, càng nhìn thấu hắn ta lương bạc và lạnh lùng, có muốn khuyên hắn ta thứ gì, cũng hữu tâm vô lực*. (*Có lòng nhưng không còn sức lực.)

Nhưng hơn một năm nay, thế cục trong triều biến ảo khó lường, cho dù trong tay nàng đã có không nhiều ít người có thể dùng, nhưng cũng phát giác được sóng ngầm cuồn cuộn.

Vị trí Thái tử này của hắn ta, là ngồi không vững, càng như là tấm gỗ bị người khác đẩy ra trước sân khấu.

Lâu Ngọc Lan nhíu mày, nhìn vẻ bất an này là nàng ta tính không bỏ sót.

Nhưng bỗng dưng, nàng ta giống như nhớ tới cái gì đó, bảo Tiêu Minh Ngọc dừng tay, sau đó lại cười nói: “Không sao cả, mặc kệ ngươi có tính toán lớn cỡ nào, e là cũng không làm nên chuyện gì.”

Vừa dứt lời, Lâu Ngọc Lan phất tay, lúc này, mấy tên thị vệ bưng khay nối đuôi nhau đi vào.

Thẩm Thư Ý không để ý tới cảm giác ngạt thở còn chưa rút đi, vội quay đầu nhìn lại.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nàng hoàn toàn sửng sốt, thế giới bỗng nhiên khựng lại, Thẩm Thư Ý hoảng hốt một hồi lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần, khóe mắt đã chậm rãi lăn xuống một dòng nước mắt đầy máu.

Bảy tên thị vệ, bưng bảy cái khay.

Trên mỗi một cái khay đều bày một cái đầu người đầy vết máu, mỗi một gương mặt đều là người nàng vô cùng quen thuộc……

Đây đều là những người từng vì nàng mà trung thành với Tiêu Đình Thiện, có thể nói, đều là thân tín của nàng.

Lâu Ngọc Lan nhìn phản ứng của nàng, không nhịn được cười to lên: “Ha ha ha ha! Thế nào, có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không! Thẩm Thư Ý, bây giờ trong tay ngươi không có ai có thể dùng nữa rồi, ngươi có tính toán đủ kiểu cũng có thể làm gì chứ!”

Thẩm Thư Ý chậm rãi quay đầu, tựa như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Lâu Ngọc Lan, khóc chảy máu mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play