"Huynh tỉnh táo một chút, ta là Thẩm Phiêu Tuyết, là nam nhân a...ưʍ..." Thẩm Phiêu Tuyết vừa mới mở miệng nói chuyện, thì miệng nhỏ liền đã bị hắn chặn lại.
Đầu lưỡi của hắn dễ dàng tách ra khớp hàm, vói vào trong khoang miệng, đùa bỡn với lưỡi của y.
Không khí đều bị cướp đoạt, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể dùng tay đấm đánh lên vai hắn. Nhưng cổ tay lại bị một bàn tay của hắn dễ dàng chế trụ, đặt lên trên đỉnh đầu.
Bàn tay còn lại của Dịch Thuỷ Hàn bắt đầu thăm dò vào trong vạt áo y, linh lực vừa chuyển, liền khiến y phục y bị xé toang thành từng mảnh. Xúc cảm lạnh lẽo, khiến dục hỏa trong người hắn không chỉ không được dập tắt, mà lại càng thêm cường thịnh.
Đến tận khi cảm thấy người dưới thân đều sắp thiếu dưỡng khí, Dịch Thuỷ Hàn mới chịu buông tha cho y. Nhưng đồng thời, môi lưỡi của hắn lại bắt đầu chuyển dời xuống dưới, lưu luyến từng tất da thịt của y.
"Không...không muốn..." Bị hôn đến đầu váng mắt hoa, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể há miệng thở dốc. Nhất là khi răng nanh của hắn còn khẽ gặm cắn lấy động mạch cổ của y, y liền không khỏi run rẩy.
Tay của hắn tựa như một khối sắt nung, nóng bỏng lướt qua từng chỗ da thịt trên người y. Bắt đầu di chuyển xuống dưới hạ thể của y, tìm tòi đến nơi tư ẩn.
"Đừng...Xin huynh đừng làm vậy mà...A...không được..."
Lúc này, bàn tay của hắn đã đặt trên mông y. Hậu huyệt trước giờ chưa từng bị người chạm vào, lúc này lại bị hắn chậm rãi cho một ngón tay vào.
"A...đau..." Thẩm Phiêu Tuyết giãy giụa, nhưng kết quả đem lại vẫn không mấy khả quan.
Ở kiếp trước, trước khi xuyên không, y cũng chưa từng nói qua luyến ái. Ngay cả tay nữ hài tử đều chưa từng nắm qua.
Không ngờ rằng xuyên tới dị giới rồi, không chỉ không thể khai trai được, mà ngay cả cúc hoa cũng đều không giữ nổi.
"Hức...xin huynh...không thể..."
Lúc này, hắn đã cho hai ngón tay vào huyệt khẩu của y. Ở trong đó đấu đá lung tung, rất nhanh liền mò mẫm, chạm tới nơi mẫn cảm trong đó.
"Ân...đừng...đừng chạm vào..." Thẩm Phiêu Tuyết lắc đầu, cơ thể không ngừng vặn vẹo. Nhưng âm thanh lại đã ẩn chứa một chút xuân ý, nhất là vật nam tính vốn luôn mềm nhũn kia, lại bắt đầu cứng rắn lên.
Rốt cuộc, sau một lúc, Thẩm Phiêu Tuyết mới triệt để phóng thích. Cả người tựa như một chỉ ngư mắc cạn, hé môi khó nhọc hít thở.
Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn đang nhìn chằm chằm dung nhan của y.
Gương mặt bình phàm này, chậm rãi cùng nam hài 12 năm trước dung hợp vào nhau.
Vẫn là một đôi mắt trong sạch hắc bạch phân minh, khiến hắn chỉ muốn đem nó chiếm hữu, để y vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình hắn, phản chiếu ra thân ảnh của hắn.
Lúc này, cả người y đang trần trụi phơi bày trước mặt hắn. Từng mảnh hồng y sấn đến da thịt y càng thêm tuyết trắng. Đôi mắt mông lung, liễm diễm thủy quang.
Nếu là bình thường, nhìn thấy y khóc, hắn nhất định sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hung hăng làm y, khiến y khóc lóc cầu xin tha thứ.
Mơ mơ màng màng cảm nhận được thứ gì đó đang đặt ở trước hậu huyệt của mình. Thẩm Phiêu Tuyết ngay lập tức liền tỉnh hồn, bị kích cỡ to lớn của nó làm kinh sợ. Dùng hết sức bình sinh muốn từ trong tay hắn trốn thoát.
"Không thể. Ta sẽ chết mất, không thể..."
Chỉ là, hắn lúc này đã cúi đầu, đem tiếng thét chói tai của y che lấp. Mà phân thân to lớn cũng đã không chút do dự xông thẳng vào thông đạo nhỏ nhoi kia.
Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy cả người giống như bị chẻ ra thành hai nửa. Đau đớn khiến nước mắt của y không khống chế được mà điên cuồng rơi xuống. Bị nam nhân kia ôn nhu liếʍ đi.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng y vẫn có thể đoán được, tràng cảnh bên dưới sẽ "đẫm máu" thế nào.
"Ngươi khốn kiếp...mau rút ra..." Ngôn ngữ bắt đầu hỗn loạn, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể lẩm bẩm mắng để giải tỏa nghẹn khuất.
So với y, tình trạng của Dịch Thuỷ Hàn cũng không tốt hơn là bao. Bị dược vật khống chế tâm trí, giờ khắc này, nếu không phải có lý trí chèo chống, thì hắn đã sớm không kiêng nể gì mà phát tiết.
Thế nhưng, người dưới thân hắn rõ ràng là không có tính tự giác này. Không biết rõ hắn là sợ y bị thương, nên đang cật lực để y thích ứng.
Âm thanh của y tựa như thôi tình dược, khiến lý trí cùng kiên nhẫn của hắn từng chút một hao mòn. Rốt cuộc cũng không nhẫn được nữa, bắt đầu ra vào trong nơi tiêu hồn kia.
"A...đau...hức...ta đau quá, đừng mà..."
Cũng không biết là bao lâu, đến khi mặt trời đều đã sắp lặng. Nam nhân điên cuồng rong ruổi trên người y rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực. Đừng nói là đứng dậy, ngay cả khép chân lại, y e rằng chính mình cũng sẽ không làm được.
So với y, Dịch Thuỷ Hàn lại bình thản đến làm người giận sôi, phảng phất người vừa mới chà đạp y khi nãy cũng không phải hắn.
Hắn chỉ cần sửa sang lại y phục một chút liền đã có thể chỉnh tề như lúc ban đầu. Bởi vì hắn đưa lưng về hướng này, cho nên y cũng không có nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Chỉ là, thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, bị hạ dược lại còn phải "lăn đất" với một nam nhân...
Y là người hiện đại, mặc dù có chút không khỏe, chí ít cũng không đến mức không tiếp thụ được. Nhưng hắn thì lại khác a!
Đầu óc bắt đầu suy tưởng một chút chuyện, bất chợt, Thẩm Phiêu Tuyết lại nhìn thấy Dịch Thuỷ Hàn đưa tay ra, đem thiết kiếm bị quăng ở gần đó triệu hồi về.
Ngay tức khắc, lông tơ trên người Thẩm Phiêu Tuyết liền dựng đứng lên. Trong đầu nhanh chóng lướt qua bốn chữ : Gϊếŧ người diệt khẩu!
Lúc này, Dịch Thuỷ Hàn cũng đã xoay người lại, ánh mắt cùng y tương đối, trầm tĩnh không chút gợn sóng.
Nhưng ánh mắt này, lại khiến Thẩm Phiêu Tuyết luống cuống một trận. Không chút suy nghĩ liền lập tức hô hoán.
"Bạch ca ca, thủ hạ lưu tình a! Đừng gϊếŧ ta, ta có thể bưng trà rót nước, đấm bóp, làm ấm giường, còn biết đi theo sau hô 666... Khụ khụ, là cổ vũ cho huynh, huynh ngàn vạn đừng gϊếŧ ta."
Cúc hoa tan nát không sao, nhưng mạng thì không thể không có!
**Ta dự đoán sương sương là khoảng chương 10 sẽ hết đường, bắt đầu chuyển sang nhai thủy tinh dần dần nha cả nhà.