Sáu người ngồi vây thành hình tròn, ở giữa bày mâm đồ ăn gồm có thịt heo luộc chấm mắm, rau xàu, canh bí đỏ cùng một chén cà muối. Thiên Tâm ngồi đối diện Nghĩa Hiệp, Lệ Hoa và Phan Đức ngồi ở bên phải, Mạnh và Bạch Vĩ ngồi ở bên phải.
Phan Đức liếc mắt đưa tình cùng Lệ Hoa, cả hai không ngừng gắp thức ăn cho nhau, bộ dáng ngại ngùng cùng cử chỉ yêu thương khiến Thiên Tâm đang lén nhìn cũng phải tắc lưỡi híp mắt. Thiên Tâm tinh nghịch hất khuỷu tay vào hông Lệ Hoa, Lê Hoa ngay lập tức đánh nhắc nhở Phan Đức, bảo người tiết chế lại hành động.
Thiên Tâm vui vẻ xoay đầu sang bên trái, bất chợt giật thót người.
Trái ngược với bầu không khí ngọt ngào sủng nịnh là bầu không khí quỷ dị chết chóc. Mạnh cùng Nghĩa Hiệp kẹp Bạch Vĩ ở giữa, cũng là quan tâm gắp thức ăn, nhưng lại mang đến cảm giác như một bữa ăn ân huệ trước khi xử chém.
Mạnh đưa thức ăn vào miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Bạch Vĩ, chỉ hận không thể dùng ánh mắt ấy để băm thây người thành trăm mảnh.
Nghĩa Hiệp bình tĩnh gắp thức ăn vào bát Bạch Vĩ, gương mặt không cảm xúc kết hợp cùng một nụ cười lạnh, trông thập phần rợn người.
Thiên Tâm hung hăng huýt khuỷu tay vào mạn sườn phải của Mạnh, liếc mắt mím môi cảnh cáo hắn không được hành xử thô lỗ. Mạnh cong người dùng tay xoa chỗ đau, hắn muốn lên tiếng thanh minh, lại nhìn thấy nét mặt không vui từ Thiên Tâm thì chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, trút giận vào đống thức ăn đang có trên bát.
Thiên Tâm gắp ít rau vào đặt vào cái bát ở đối diện, chủ động phá vỡ sự yên tĩnh: “ Anh Hiệp, anh Vĩ cũng là người học võ, đợi đến khi vết thương ở chân của anh bình phục, hai người có thể cùng nhau tỷ thí một trận, cũng là để chúng tôi có dịp được chiêm ngưỡng một phen.”
Lệ Hoa nhìn Bạch Vĩ, mồi thêm vài câu: “ Nhìn công tử bề ngoài ôn nhu tao nhã, không ngờ lại là người học võ. Tiểu nữ hiếm khi được tận mắt nhìn thấy người tài đấu võ, sẵn dịp hôm nay công tử đến chơi, nếu như anh Hiệp đã bị thương, công tử vẫn có thể giao lưu cùng anh Mạnh.”
Bạch Vĩ muốn mở miệng từ chối, Mạnh thấy thế liền lớn giọng đáp: “ Được, ăn xong chúng ta xuống thuyền.”
Nghĩa Hiệp hài lòng nhìn Mạnh, lại gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Lệ Hoa: “ Lệ Hoa nói đúng, Mạnh dù chỉ mới học tập trong thời gian ngắn, chiêu thức võ thuật còn có vài chỗ sai sót, nhưng ít nhiều vẫn được xem là người học võ.”
Nghĩa Hiệp nhìn Bạch Vĩ, nặn ra nụ cười thân thiện: “ Người xưa có nói không đánh không quen biết, chúng ta hãy mượn trận tỷ thí này làm buổi ra mắt, từ người mới thành người quen, từ người quen thành bằng hữu. Anh Vĩ và Thiên Tâm là bằng hữu lâu năm, chẳng lẽ lại không muốn cùng chúng tôi kết giao tình bằng hữu.”
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào Bạch Vĩ, có tò mò, có chờ mong, có ép buộc, có căm phẫn.
Mùi thuốc súng tỏa ra quá mức nồng đậm, Thiên Tâm buộc phải dừng lại động tác ăn, tròn mắt ngước nhìn gương mặt của mọi người. Bạch Vĩ rốt cuộc như thế nào đắc tội bọn họ, cớ sao ai cũng hùa vào ăn hiếp một mình hắn.
Bạch Vĩ im lặng lắng nghe từng người nói chuyện, ngón tay đã siết chặt bát cơm đến trắng dã. Đợi khi mọi người đã nói hết, hắn nhẹ nhàng cong môi, nhiệt tình đáp lời: “ Được thôi. Mọi người đều là bằng hữu của điểm tâm, cũng xem như là bằng hữu của tôi. Làm sao tôi có thể từ chối ý tốt của mọi người chứ.”
“ Một lời đã định. Tôi sẽ đợi anh dưới thuyền.” Mạnh hùng hổ tuyên bố.
“ Mong anh Mạnh đây thủ hạ lưu tình.” Bạch Vĩ khiêm tốn trả lời.
Phan Đức chen lời góp vui: “ Không sao, tôi là thầy thuốc, miễn đừng bị thương quá nặng, còn lại thì tôi vẫn lo được.”
Tiếng cười giòn tan phá vỡ cục diện rối rắm, mọi người vui vẻ dùng bữa trưa, Bạch Vĩ thỉnh thoảng sẽ gắp vào bát Thiên Tâm một ít thịt và rau xào, Thiên Tâm đưa bát đón lấy, rồi lại cúi đầu tập trung ăn.
Thiên Tâm âm thầm tính toán trên dưới một lượt, Bạch Vĩ vốn không phải người hiền lành, chiêu thức võ công lại cực kỳ hiểm độc, lúc này Mạnh đối đầu với hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Thiên Tâm không hề phủ nhận sự cố gắng của Mạnh, nhưng chỉ với từng ấy năng lực, ngay cả vạt áo Bạch Vĩ cũng chả chạm vào được, huống gì là muốn tỷ thí so tài.
Thôi thì đi đến đâu hay đến đó, đợi khi hai bên đánh nhau, Thiên Tâm sẽ dùng chút thủ đoạn nhỏ nhằm trợ lực giúp Mạnh.
Dùng xong bữa trưa, mọi người tụ tập thành một cụm trên đồng cỏ xanh.
Phan Đức đứng cạnh Lệ Hoa, tay phải cầm ô che nắng, tay trái cầm quạt mo liên tục phe phẩy lên xuống. Lệ Hoa nét mặt phấn khởi, mười ngón tay đan chặt vào nhau để trước ngực, trong lòng cầu mong trận này Mạnh sẽ toàn thắng.
Nghĩa Hiệp ngồi bệt xuống đất, đầu đội nón lá, hơi hất cằm về phía trước, hoàn toàn đặt hết tâm trí vào trận so tài giữa hai người.
Thiên Tâm ngồi xổm nghịch đá, những viên đá có kích thước lớn nhỏ được xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn trông thật lạ mắt.
“ A Tâm, trận tý thí sắp bắt đầu rồi.”
“ Anh Hiệp cứ xem trước đi, tôi còn phải xếp cho xong cái tháp đá này nữa.”
Lệ Hoa ánh mắt sáng rực, cao giọng thốt lên lời: “ Bọn họ đánh nhau rồi.”
Bước chân dậm nát cỏ dại, Mạnh hùng hổ xông về phía trước, hai tay nắm chặt cán đao, dùng hết sức bình sinh bổ vào đầu Bạch Vĩ như bổ dừa. Khi đại đao sắp sửa chạm vào Bạch Vĩ, chỉ thấy Bạch Vĩ đưa tay lên, đường đi của đại đao lập tức bị chặn lại.
Dưới ánh nắng gắt ban trưa, tầm nhìn của mọi người ít nhiều đều bị ảnh hưởng, Bạch Vĩ khẽ nhếch miệng khinh thường, thanh kiếm trên tay vung thành hình bán nguyệt, thành công đánh đại đao quay trở lại người Mạnh. Bạch Vĩ chuyển từ bị động thành chủ động, hắn bước chân lên một bước, hạ thấp trọng tâm, mũi kiếm xoay tròn nhắm thẳng vào vùng bụng vạm vỡ của Mạnh.
Mũi kiếm đụng vào lưỡi đao tạo ra âm thanh chói tai, Mạnh ghì chặt bàn chân trên đất, dùng sức chống đỡ nguồn lực mạnh mẽ mà Bạch Vĩ đánh ra. Bạch Vĩ nào để Mạnh có cơ hội phản đòn, hắn vung kiếm chém tới tấp vào người Mạnh, lực đạo tấn công không mạnh, mỗi lần chém đều chỉ nhắm vào đại đao, giống như là đang thách thức, cũng giống như là đang dụ dỗ đối phương nhau chóng ra tay.
Nghĩa Hiệp sớm đã phát hiện chiêu trò của Bạch Vĩ, hắn bình tĩnh chỉ dạy cho Mạnh: “ Giữ vững phòng thủ, không được nóng vội.”
Thiên Tâm nuốt nước bọt, dè dặt đặt hòn đá cuối cùng lên trên tháp đá, nhìn thấy thành quả ngay trước mắt, Thiên Tâm vui sướng nhảy cẩn lên, buộc miệng hét lớn: “ Thắng rồi.”
Bạch Vĩ xoay đầu nhìn về hướng Thiên Tâm, phút chốc liền bị mất tập trung, Mạnh nhân cơ hội lách người xang hướng khác, sống đao mạnh mẽ đập thẳng vào lưng Bạch Vĩ.
Cảm nhận được nguy hiểm, Bạch Vĩ bật người lộn vòng trên không trung rồi trực tiếp đáp chân lên bả vai của Mạnh, hắn thu kiếm ra sau lưng, tươi cười trêu chọc Thiên Tâm: “ Chơi đá có gì hay ho chứ, tôi có trò hay rất hay, điểm tâm có muốn chơi thử không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT