Mặt trời ló dạng dần dần đánh tan bầu trời tối đen, tiếng gà gáy báo hiệu cho một vòng tuần hoàn mới đã bắt đầu. Sáng sớm, phiên chợ đông đúc với các sạp hàng chào bán nhiều món đồ khác nhau, dòng người qua lại tấp nập trên con đường đất quen thuộc. Hòa vào dòng người là hai thân ảnh nam tử, một nam tử nhã nhặn nhỏ bé đi bên cạnh một nam tử kiếm khách cao lớn. Ngồi vào một quán trà nhỏ bên lề đường, hai nam tử mặt đối diện mặt, cả người thư thái tận hưởng vị trà thơm nồng bên trong ly nước nhỏ.

Có ba bốn nữ tử đứng buôn chuyện ngay bên cạnh quán trà, chỉ cần từng đó người lại có thể nói ra biết bao câu chuyện lớn nhỏ trong thôn, từ chuyện nhà bà Năm vừa mới sinh được một đứa con trai, cho đến chuyện tên trộm bị bắt vào đêm qua đã được nha môn tuyên phạt như thế nào. Nói một hồi, Thiên Tâm cũng đã nhận được thứ hắn cần, có hai nữ tử trong số đó đề cập về vụ án ám sát Hoa thiếu gia cách đây bốn ngày trước.

Hoa thiếu gia là đích tử của nhà phú hộ giàu nhất cái thôn này, vì được ưu ái cùng dung túng từ nhỏ, đến khi lớn lên, Hoa thiếu gia lại càng không xem ai ra gì. Với bản tính đào hoa trời sinh, ban đêm hắn thường ra vào chốn kỹ viện ở trấn trên, ban ngày thì lại ra đường trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành. Đối với hắn, bất cứ thứ gì trên đời đều có thể giải quyết được bằng tiền, kể cả là chuyện hôn sự của đời người. Hoa thiếu gia và Hoa phu nhân đã bên nhau được một năm, Hoa phu nhân cũng đã mang thai gần bảy tháng. Dù vậy, cho dù hắn vẫn ra đường trăng hoa ong bướm, thê tử ở nhà lại chẳng khuyên can hay đá động gì đến chuyện này.

Ngoài tật xấu kia, hắn còn có một tật xấu khác là thích phá hoại đồ đạt. Mỗi lần hắn muốn phát tiếc điều gì đó, nhẹ thì đập phá những món đồ có giá trị, nặng thì ném tiền cho một dân đen nghèo hèn nào đó xem như tiền bồi thường, sau đó thẳng tay đánh kẻ đó đến mức thừa sống thiếu chết. Nói thì nói vậy, nếu nhìn kĩ lại, Hoa thiếu gia chẳng phải là kẻ không có não. Hắn được sinh ra trong gia đình giàu có, bản thân cũng là người được ăn học đàng hoàng, vì thế những việc xấu hắn làm đều luôn được hắn xử lý vô cùng sạch sẽ. ‘Chẳng sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có tri thức’, đây chính là từ mà mọi người dùng để hình dung về Hoa thiếu gia.

Về vụ án ám sát Hoa thiếu gia, sự việc xảy ra vào đêm muộn vào bốn ngày trước. Đêm đó là đêm trời mây mù, Hoa thiếu gia ngồi xe ngựa trở về từ trấn trên, không hiểu thế nào lại đổi hướng đi đến khách điếm để dùng bữa khuya. Trong lúc dùng bữa, Hoa thiếu gia bỗng muốn tiểu tiện nên đã tách khỏi đám gia nô, tự bản thân đi đến nhà xí được xây ở phía sau khách điếm. Một lúc sau thì nghe được tiếng hét lớn, đám gia nô liền vội vàng chạy đến, tận mắt chứng kiến một thân ảnh che mặt ẩn danh đang cầm dao tấn công Hoa thiếu gia. Nhìn thấy có tiếp viện, hung thủ đưa chân đạp vào bụng Hoa thiếu gia một cái, nhanh chóng phóng ra ngoài bỏ trốn. Hoa thiếu gia bị thương ở vùng bụng đằng sau, vết thương tuy sâu nhưng không chạm vào yếu điểm. Còn về phía hung thủ, sau chạy ra khỏi khách điếm, hắn đã hòa vào đêm đen rồi tẩu thoát ra phía bờ sông, cho đến hôm nay vẫn chưa tìm được bất cứ dấu vết nào về hắn.

Lão phú hộ chỉ có một đích tử duy nhất là Hoa thiếu gia, nghe tin đích tử suýt đã mất mạng thì ông thập phần tức giận, nguyện đưa ra một số tiền lớn cho nha môn, một lòng muốn róc thịt kẻ đã ra tay ám toán con ông. Chuyện Hoa thiếu gia bị ám sát rất nhanh đã lan truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thôn, ai cũng tò mò không biết tên nào gan lớn đến thế. Nhưng đời người mà, nhân quả cũng do tâm, cho dù phần thưởng mà nhà phú hộ và nha môn treo hậu hĩnh đến mức nào, người dân trong thôn cũng không quá mức quan tâm, bởi vì nhà phú hộ trước nay làm bao chuyện ác, người người căm phẫn, chắc chắc đã đắc tội không ít người.

Nghĩa Hiệp lắng nghe từng câu từng chữ của những người trong thôn, bản thân hắn cũng ít nhiều có ác cảm đổi với vị Hoa thiếu gia này. Đối với một quân tử như hắn, việc lạm quyền hiếp người là điều mà hắn khinh bỉ nhất, huống gì tên này còn là bậc trăng hoa ong bướm, nhân cách xấu xa, bị người ta ra tay ám toán cũng đáng lắm.

Nghĩa Hiệp đưa ngón tay gõ gõ lên mặt bàn thu hút chú ý của Thiên Tâm: “ A Tâm, cậu thấy tên Hoa thiếu gia này là người như thế nào?”

“ Chưa nhìn thấy mặt, chưa dám đánh giá. Nhưng đã bị người dân đặt tiếng xấu như vậy, chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.” Thiên Tâm cầm lấy ly trà, từ tốn uống từ ngụm trà nóng, “ Ở một vùng quê thế này lại xuất hiện bao nhiêu câu chuyện hấp dẫn, chẳng hạn như câu chuyện về ông Thương thợ rèn ở gần cuối thôn, dù có thê thảm hơn chuyện của nhà phú hộ, nhưng người dân lại chẳng bàn tán nhiều về chuyện này.”

Nghĩa Hiệp không biết đến vụ việc này, từ lúc rời khỏi con thuyền nhỏ kia, hắn và Thiên Tâm đều đi cùng nhau, vì sao hắn lại không nhớ rằng có người từng kể hay nhắc về cái tên ông Thương thợ rèn nhỉ. Hắn nhìn thẳng vào gương mặt Thiên Tâm, thập phần nghiêm túc lắng nghe.

Đáp lại sự chờ mong của vị kiếm khách trước mặt, Thiên Tâm chỉ nhẹ mỉm cười, thẳng lưng đứng dậy, dáng vẻ ung dung bước ra khỏi quán trà. Nghĩa Hiệp khó hiểu về hành động bất chợt không báo trước của Thiên Tâm, vội vàng trả tiền nước cho chủ quán, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng đang dần xa của nam tử kia.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đằng sau lưng, Thiên Tâm không cần xoay đầu xem người, điều chỉnh âm lượng chỉ đủ để hai người lắng nghe, “ Có một câu chuyện như thế này, một đôi phu thê trẻ chuyển đến vùng thôn quê để sinh sống. Cả hai đều là người tốt, thường xuyên giao thiệp hòa nhã trên dưới thôn, người trong thôn ai nấy đều yêu mến đôi phu thê này. Người vợ vì khó sinh mà qua đời, để lại cho chồng một nữ nhi còn đỏ hỏn cùng trái tim rách nát tột cùng. Lần đầu tiên được làm cha, còn là phận gà trống nuôi con, người chồng cố gắng chăm chỉ làm việc, mong rằng ngày tháng sau này cuộc sống của hai cha con sẽ tốt hơn.

“ Nữ nhi năm nay vừa tròn mười ba tuổi, được một người trong thôn phát hiện đã chết ở bờ sông. Người chồng ấy một lần nữa mất đi người thân, tinh thần suy sụp tột độ, vì không thể chấp nhận sự thật nên đã trình đơn báo án lên nha môn, mong có thể tìm được người đã sát hại nữ nhi. Quan huyện từ chối tiếp nhận đơn báo án, cho rằng cái chết của nữ nhi ông ấy là cái chết bình thường, không có sự can thiệp của người khác.

“ Chuyện xảy ra tính đến này cũng gần một năm, có người nói rằng người chồng ấy sẽ đi thêm bước nữa, nhưng đó chỉ là suy đoán. Còn đối với tôi, người này là một nghi phạm phù hợp nhất liên quan đến vụ án Hoa thiếu gia đấy.”

Nghĩa Hiệp ngờ vực về suy đoán của Thiên Tâm: “ Cái chết của nữ nhi nhà ông Thương thợ rèn thì liên quan gì đến vụ án ám sát Hoa thiếu gia?”

“ Chúng ta đi đến nhà ông Thương là sẽ biết rõ.” Thiên Tâm trả lời.

Cả hai người dừng chân trước cổng ra vào nhà ông Thương thợ rèn. Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà mang đến cảm giác hiu quạnh cô đơn, chỉ có duy nhất tiếng búa đập vào miếng sắt cùng tiếng xèo sôi sục của nước. Trên mái nhà, từng đợt khói trắng xen lẫn đen bay ngút trời, vừa khiến người xem tò mò, lại phải e ngại dè chừng trước sức nóng kinh khủng của lò rèn bên trong.

Ở dưới hiên nhà là một thân hình nam tử trung niên tầm khoảng gần 50 tuổi đang cởi trần phần trên, lộ ra làn da cháy sạm đi vì thường xuyên tiếp xúc với lửa, một tay đang cầm búa, tay còn lại đang cầm cây đục, toàn tâm toàn ý đục đục đẽo đẽo một khối gỗ dần thành hình. Nhìn thấy có người đứng ở ngoài cổng, ông Thương đừng lại động tác, buông tay thả cái búa nhỏ xuống, mang vội áo vào rồi bước ra tiếp đón người: “ Xin chào hai vị, hai vị đến đây để mua nông cụ làm sẵn hay đặt chế tác đồ theo yêu cầu.”

Thiên Tâm cúi đầu lễ phép chào hỏi: “ Chào ông Thương, tôi tên Thiên Tâm, người này là Nghĩa Hiệp. Hôm nay chúng tôi ghé thăm vì muốn ông chế tác cho chúng tôi một loại dao đặc biệt.”

Ông Thương vẻ mặt niềm nở dẫn hai người nam tử bước vào bên trong nghỉ mát. Sân nhà ông Thương rộng rãi thoáng đãng, ở góc trái sân có trồng một cây hoa bằng lăng tím, bên dưới cây đặt bộ bàn ghế gỗ cùng một cái xích đu hai chỗ ngồi. Thiên Tâm nối gót theo sau ông Thương tiến đến chiếc bàn lớn đặt đầy nông cụ ở lối ra vào của căn nhà, ánh mắt hắn đảo một vòng đánh giá một lượt về cách bố trí đồ đạt nơi đây. Nghĩa Hiệp từ đầu đến cuối đều không mở lời, ngoan ngoãn đứng sau lưng Thiên Tâm.

Thiên Tâm đưa mắt ra hiệu Nghĩa Hiệp, Nghĩa Hiệp gật đầu lập tức tiến ra bên ngoài cổng nhà đứng canh. Ông Thương thợ rèn nhìn một màn này, vẻ mặt khó hiểu nhìn về hướng vị kiếm khách đang đứng, lại nhìn gương mặt mười phần nhãn nhặn của nam tử dáng người nhỏ bé trước mặt. Thiên Tâm lấy trong người ra cuộn vải nhỏ đặt lên trên bàn, ngụ ý bảo ông Thương tự mở ra xem đồ vật bên trong. Khi con dao đen tuyền xuất hiện, sắc mặt của ông Thương chợt ngưng động, ông hỏi Thiên Tâm: “ Cậu đến đây là muốn tôi chế tác một con dao giống y hệt cái này sao?”

“ À không, tôi đến đây là vì có lý do.” Thiên Tâm nhìn vào bộ bàn thờ được đặt ở giữa căn nhà, “ Không biết ông có thể cho tôi được phép tiến vào trong nhà để thắp một nén hương chứ?”

“ Được, mời cậu vào bên trong.” Ông Thương cuộn tấm vải bọc lại con dao đen, sau đó dẫn đường để Thiên Tâm tiến vào bên trong căn nhà nhỏ. Thiên Tâm đốt phần đầu cây nhang, đôi tay nhỏ cầm nhang cung kính chấp lại, thành tâm bái lạy bài vị được đặt trên bàn thờ.

Ông Thương mời Thiên Tâm ngồi vào bộ bàn ghế nhỏ được đặt bên trong nhà, bàn tay chai sạm lâu năm rót trà mời khách.

Thiên Tâm vào thẳng vấn đề: “ Tôi không có ý xấu gì, dù gì tôi chỉ là một lữ khách đi ngang qua thôn này, rồi lại vô duyên vô cớ rơi vào chút rắc rối nhỏ không mong muốn. Tôi mong rằng ông sẽ bình tĩnh lắng nghe từng câu nói tiếp theo của tôi.”

Ông Thương đã sống được hơn nửa đời người, bờ vai ấy chẳng biết đã gánh vác biết bao nhiêu sóng gió đắng cay, đôi mắt ông nhìn thẳng vào Thiên Tâm, “ Mời cậu nói.”

Thiên Tâm mắt đối mắt với ông Thương: “ Tôi biết rằng ông chính là kẻ đã ám sát Hoa thiếu gia. Ông yên tâm, ngoài ông và tôi, không có người thứ ba biết đến chuyện này. Tôi biết rằng ông là người tốt, ông sẽ chẳng bao giờ làm việc gì mà không suy tính trước sau. Liệu ông có thể nói cho tôi biết lý do nào khiến ông lựa chọn quyết định này.”

Ông Thương vẻ mặt nửa tin nửa ngờ: “ Cậu đang nói gì vậy, nãy giờ tôi chẳng hiệu gì cả. Có phải cậu đã hiểu lầm chuyện gì không, tôi không phải là hung thủ đã ám sát Hoa thiếu gia, tôi cũng chẳng có lý do gì để làm chuyện này.”

Thiên Tâm trả lời: “ Ồ, vậy là tôi đã hiểu lầm ông rồi sao. Vậy thì lọ sơn đen ông để ở góc nhà thì sao, vì sao khi nhìn thấy con dao đen, sắc mặt ông lại căng thẳng đến như vậy.”

“ Lọ sơn đen sao, tôi mua nó để sơn một số nông cụ. Còn con dao nhỏ mà cậu mang đến lúc nãy, tôi là một thợ rèn, nhìn thấy một món đồ đẹp mắt như vậy nên tôi hơi quá khích một chút thôi.” Ông Thương giải thích.

Thiên Tâm bình tĩnh nhìn ông Thương:“ Nếu ông Thương đã nói như vậy, ông Thương có dám nhìn thẳng vào bài vị trên kia, thẳng thắn tuyên bố rằng ông không phải là kẻ đã ra tay ám sát Hoa thiếu gia chứ?”

Nghe một lời này của Thiên Tâm, ông Thương vô thức nhìn về bài vị nữ nhi được đặt trên bàn thờ, ánh mắt hiện rõ sự đau sót cùng không cam lòng, chẳng cách nào lên tiếng nói năng.

Thiên Tâm nhìn một màn này, đôi môi nhếch lên, ánh mắt hạ xuống lại nâng lên, tinh quan soi chiếu xuyên thủng lòng dạ ông Thương. Cá đã mắc câu, cần nhu tránh cương, giọng nói Thiên Tâm tựa nguồn suối ấm nóng chữa lành từng vết thương của nam tử trung niên trước mặt: “ Trong lòng tôi từ lâu đã có đáp án, chỉ là tôi muốn đích thân ông Thương đây xác nhận một vài chuyện ấy mà. Tôi tin tưởng ông là một người tốt, đằng sau hành động của ông là một ẩn tình khó nói. Nếu không thể giải bày cùng người khác, ông Thương có thể chia sẻ với tôi. Tôi không hứa là có thể giúp ông giải quyết vấn đề, nhưng tôi hứa sẽ ngồi đây lắng nghe mọi tâm sự của ông.”

Ông Thương trầm mặt nhìn Thiên Tâm, mắt đối mắt, tim đối tim. Dường như ông đã biết phải làm tiếp điều gì...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play