Bầu không khí hơi sượng, lúc này ta lại chẳng biết phải làm sao.
Tính ra ở kiếp này, ta và Dung Dục chưa từng gặp nhau.
Dù nghe qua tên, nhưng chưa thấy mặt.
Cho nên bây giờ, ta phải ra vẻ một chút:
"Kẻ to gan này! Ai cho ngươi lá gan xông vào hậu viện phủ Thái Sư!!"
Dung Dục nhìn ta chằm chằm, ta không hiểu được sự u ám trong đôi mắt cùng với những cảm xúc phức tạp đang trào dâng của chàng.
"Khanh Khanh." Đợi một lúc lâu, đột nhiên chàng hỏi, "Sao hôm nay nàng không đến buổi tiệc?"
Tim ta đập hẫng một nhịp.
Sao Dung Dục biết người ban đầu phải đến buổi tiệc là ta.
Không lẽ chàng cũng sống lại?
Ta nhìn chàng một hồi, quả nhiên ta đã đoán đúng.
Dung Dục đứng trước mặt ta bây giờ có một khí thế vô cùng mạnh mẽ, đó là thứ mà một người trẻ tuổi không thể nào có được.
Nó được hun đúc nhiều năm khi chàng ở địa vị cao.
Giờ ta luống cuống thật rồi đấy!
Có lẽ ta nên giả ngốc!
Ta chắc chắn sẽ không để Dung Dục phát hiện chuyện ta sống lại đâu, còn vướng mắc chuyện cũ thì làm sao ta bắt đầu cuộc sống mới được.
"Ngươi là kẻ nào?" Ta vờ bối rối, nghiêm mặt hỏi chàng.
Dung Dục nhếch mép cười giễu:" Nàng không biết ta thật à? Ta là Dung Dục."
"Thì ra là Thái Tử điện hạ." Ta trợn mắt kinh ngạc, sau đó liền hành lễ, "Điện hạ thứ tội, thần nữ bị bệnh cho nên không thể đến buổi tiệc thưởng xuân cùng mẫu thân, chứ không hề có ý coi thường Hoàng gia."
Dung Dục thở dài: "Nghe bảo nàng ăn không vô, nhiều ngày liên tiếp như vậy khiến cơ thể yếu ớt, muốn xuống giường cũng không có sức?"
Ta gật đầu.
Chàng soi mói nhìn ta một lúc, rồi lại nhìn về phía cái chân giò đang đặt trên bàn ở phòng ta.
Ta căng thẳng nuốt nước miếng, cố hết sức nói bừa: " Sau mấy ngày dưỡng bệnh, sức khoẻ thần nữ đã tốt hơn nhiều, cái chân giò này... Là do đại phu mang đến giúp thần nữ kích thích cơn thèm ăn."
"Nàng không nhận ra ta thật à?" Chàng lại hỏi.
Đã giả vờ lâu như vậy, nào có lí bỏ cuộc giữa chừng, " Ôi xem cái trí nhớ tồi tệ của thần nữ này, Thái tử điện hạ tựa như thần tiên, dù chưa từng thấy nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra được ngay."
Lời ta nói chạm trúng lửa giận của Dung Dục.
Chàng phẫn nộ đẩy ta vào phòng, bản thân chàng cũng vào theo, còn thuận tay đóng cửa lại.
Khi ta còn đang ngơ ngác, chàng đã ép ta vào cánh cửa.
Chàng cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt ta, quanh người toả ra áp lực khiến ta không thở nổi.
"Trầm Nguyệt Khanh, nàng dám lừa ta! Làm phu thê hơn hai mươi năm, nàng cho là ta ngốc đến mức không nhận ra nàng là Trầm Nguyệt Khanh nào à?"
Chàng nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, trông dáng vẻ cứ như là hận không thể ăn thịt ta vậy.
Ta chẳng ngờ chàng lại thẳng thắn nói ra hết như thế, làm ta bị đơ ra một lúc.
Chưa kịp giải thích rõ ràng, Dung Dục đã cúi xuống hôn ta.
Lưỡi chàng mạnh mẽ tách hai hàm răng ta ra, ra sức chà đạp trong miệng ta.*
Ta bị hôn mềm nhũn cả người, còn bị chàng đè ép thật chặt, muốn giãy giụa cũng không có sức.
Đẩy thì không ra, đánh cũng chẳng buông.
Chẳng biết qua bao lâu, Dung Dục mới chịu ngừng lại.
Mắt chàng đỏ hoe, có giọt nước nóng hổi rơi vào má ta.
Là nước mắt của Dung Dục.
Chàng đang... khóc đấy ư?
Trải qua hai đời, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng khóc.
"Tại sao chứ?" Giọng chàng khàn khàn, từng câu từng chữ như đang lên án ta.
"Ta sống lại một năm, mỗi chuyện liên quan đến nàng ta đều làm như kiếp trước, sợ rằng lỡ ta làm gì không đúng có thể sẽ xảy ra vấn đề khác, ảnh hưởng đến nhân duyên của chúng ta. Còn nàng thì sao, vừa sống lại đã nghĩ đến chuyện rời xa ta. Tình cảm phu thê hai mươi năm mà nàng chẳng lưu luyến một chút nào!"
"Vì sao vậy Khanh Khanh? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì khiến nàng căm ghét ta đến thế?!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT