Tay tôi mềm nhũn, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống gò má, cả khuôn mặt đều chảy mồ hôi đến nổi vài sợi tóc dính lại đó. Vệ sĩ bên cạnh ngay lập tức cướp lấy khẩu súng trong tay tôi, Tần Ngạn đi lại, gỡ mấy sợi tóc dính trên má rồi ra lệnh với vệ sĩ:

“Đưa thiếu phu nhân về phòng, khóa cửa lại.”

Tôi nắm lấy cánh tay anh, ngước mắt lên nhìn. Nước mắt không tự chủ liền tuôn ra:

“Anh mất trí rồi!”

“Đó là giết người, là phạm pháp!”

Tần Ngạn cụp mắt xuống nhìn tôi, cái ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao đó cả đời tôi không thể nào quên được.

“Bà ta giết mẹ tôi thì không phải là phạm pháp à?”

“Dù có là như vậy thì cũng phải để pháp luật trừng trị bà ta, tại sao anh lại giết người?” - Tôi nói trong vô vọng.

“Nếu không có tôi kiên trì điều tra thì cái chết của mẹ tôi có được làm sáng tỏ không?”

“Mấy thứ pháp luật như cô nói rốt cuộc là cái gì?”

Tần Ngạn nắm chặt lấy hai vai tôi, lay lắc rất mạnh khiến tôi cảm thấy anh ta không còn là một con người.

“Anh quay đầu là bờ đi, đừng sai càng thêm sai nữa!”

Đôi mi tôi ướt đẫm, không ngừng khuyên can.

“Cô nghĩ tôi sợ à?”

Câu nói đó như sét đánh ngang tai tôi, Tần Ngạn anh ta còn đáng sợ hơn cả quỷ. Tôi quay mặt qua một bên, nuốt nước bọt cố bình tĩnh lại.

“Bây giờ anh đi theo tôi, tôi phải đem anh đi tự thú trước khi quá muộn!”

“Đem thiếu phu nhân về phòng, khóa cửa cẩn thận lại.”

Vệ sĩ kéo tôi ra khỏi mật thất, tôi sợ đến nỗi mềm nhũn chân còn chẳng có lực để chống trả. Tôi bị lôi về phòng, vệ sĩ khóa cửa từ bên ngoài lại rồi đứng ngay cửa canh chừng. Không đi được từ cửa phòng tôi có thể leo cửa sổ mà? Tôi chạy vội lại cửa sổ nhìn xuống phía dưới, có tận hai tên vệ sĩ đứng canh ở đó. Rõ ràng mới lúc nãy khi về không thấy ai cơ mà. Tôi trượt xuống, ngồi bịch ra sàn trong tuyệt vọng.

Cũng chẳng biết đã thiếp đi từ khi nào, nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Tần Ngạn đi vào, ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi mơ màng mở mắt, thấy khuôn mặt quen thuộc, ngay lập tức lao lên giường ngồi vào một góc.

Giọng Tần Ngạn tức giận, mặt u ám đứng dậy: “Em sợ tôi đến thế à?”

Tôi im lặng, không hó hé tiếng nào. Thấy mình như đang bị khinh thường, anh nhanh bước lại giường, cầm lấy chân tôi kéo mạnh về phía anh. Tôi giật mình chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm chặt hai cổ tay tôi rồi đưa lên trên đè xuống giường. Tay kia của anh bóp chặt lấy cổ tôi, khó thở quá, như sắp chết đến nơi vậy. Tôi giãy giụa, ứa cả nước mắt. Anh bỏ tay khỏi cổ lại dùng tay bóp hai má.

“Ngoan ngoãn ở trong này, nếu không tôi sẽ giết cô!”

Tần Ngạn quay người bỏ đi, tôi ngồi bật dậy ho dữ dội vì khó thở, tay đặt lên cổ.

“Khụ… khụ khụ…”

Lần trước tôi còn tưởng anh ta có tình cảm với tôi, tôi nhầm rồi. Một người như vậy sẽ chẳng yêu bất cứ ai và anh ta cũng không xứng đáng để được người khác yêu. Sau sự việc lần này tôi càng nhìn thấu được con người Tần Ngạn, tôi quyết tâm muốn rời khỏi đây thêm lần nữa. Nhưng hiện tại đến cả bước ra khỏi phòng một bước còn không thể, vậy nên tôi cần một đồng minh có ít nhất một chút thế lực trong lòng Tần Ngạn. Trong đầu lại lóe lên suy nghĩ, Tiêu Hi Vi chẳng phải là một sự lựa chọn hay sao?

Vấn đề là làm sao để có thể gặp được cô ta?

Ngày hôm sau, vệ sĩ trước cửa phòng và cả ngoài cửa sổ luôn thay phiên đổi ca trực làm tôi muốn trốn cũng chẳng thể. Đang lúc đứng ngoài ban công suy nghĩ thì một cú đập mạnh từ đằng sau vào cổ vai gáy đau điếng người, tôi bị một cây gậy gỗ đánh ngất.

Đến khi tỉnh dậy đã không biết mấy giờ rồi, tôi vẫn ở trong phòng, có điều Tần Ngạn đang đứng trước giường khoanh tay mà nhìn tôi. Tôi hoảng hốt bật dậy, đầu vẫn còn tê tê và lâng lâng sau cú đập.

“Là anh đánh ngất tôi sao?”

Tôi đưa tay lên sờ đầu, ánh mắt va phải cổ tay đang quấn băng trắng, còn có chút máu rỉ ra bên ngoài. Có lẽ là vì cú đập kia quá mạnh nên cơn đau cổ mới lấn áp cơn đau ở cổ tay. Sau khi phát hiện thì tôi mới bắt đầu cảm thấy đau. Tôi ôm lấy cổ tay, quay ngoắt qua nhìn Tần Ngạn.

“Anh đã làm gì tôi?”

“Chỉ là một cái định vị GPS mà thôi!”

“Tôi chẳng phải luôn ở trong phòng sao? Theo dõi tôi làm gì?”

“Cũng đâu thể để vệ sĩ canh giữ cô cả đời?”

“Cũng đừng mơ mà báo được với cớm, vì bọn họ chẳng làm gì được tôi!”

Tần Ngạn liền rời đi, tôi lập tức gỡ miếng băng trắng ra. Một vết rạch sâu vào trong thịt, thiếu chút nữa là chạm đến động mạch. Có lẽ là đã tiêm thuốc giảm đau rồi nên tôi mới không cảm thấy đau đớn nhiều, nhưng cơn đau sẽ phát khi thuốc mất hết hiệu lực. Tần Ngạn chắc chắn bị điên rồi.

Tôi nhẹ nhàng băng lại cổ tay, lại nhớ ra chuyện gì đó rồi. Lúc nãy Tần Ngạn nói gắn định vị cho tôi vì không muốn vệ sĩ đều canh giữ tôi cả đời đúng không nhỉ? Tôi chạy lại cửa sổ nhìn xuống, không có ai. Lại chạy ra cửa phòng mở cửa, không một người đứng canh, vậy chẳng phải tôi đi tìm Tiêu Hi Vi rất dễ dàng rồi à? Tôi ra khỏi phòng, bước xuống dưới tầng. Tất cả người giúp việc của biệt thự đều quay trở lại làm việc, tôi đi trong im lặng. Trước hết phải tìm ra chung cư mà Tiêu Hi Vi đang ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play