Ấy vậy mà đã 4 năm, tuy chúng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm đối phương nhưng nào bằng được gặp trực tiếp, được cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của người mẹ. Mẹ hỏi han tôi từng li từng tí, hỏi xem bố có đối xử tốt với tôi hay không? Mẹ kế và em kế có bắt nạt tôi không? Tôi im lặng, chưa trả lời mẹ mà mồm định nhanh hơn não định thốt lên những ấm ức rồi lại thôi. Tôi điều chỉnh lại tâm trạng cùng mẹ đi dạo hết cả buổi không còn để ý đến giờ giấc, mẹ con tôi tạm biệt nhau dưới ánh chiều tà. Về đến nhà, tôi vừa lướt qua gì đó thì phải? À! Là chiếc Roll - Royce của bố..., thất thần nãy giờ tôi chợt tỉnh.

Tại sao xe của bố lại đỗ ngay sân nhà mà không phải hầm để xe? Có chuyện gấp gì chăng? Đúng như tôi nghĩ, đẩy cánh cửa đi vào là một gương mặt cau cau có có mắt không ngừng rời khỏi cái đồng hồ mạ vàng đeo trên tay. Đó là bố tôi, nghe thấy tiếng động ông quay đầu về phía cửa cũng là lúc tôi đang thay đôi giày của mình.

"Đi đâu giờ mới về?"

Không đúng...,giọng điệu này của bố là sao đây? Lúc trước tôi về muộn bố sẽ không hỏi tôi như vậy. Mắt tôi khẽ liếc đến người mẹ kế và em gái đang đứng trên cầu thang, sắc mặt của họ dường như cũng không được tốt nhỉ? Tôi đi vào chào hỏi bố.

"Bố, con sắp đi làm nên đến phòng làm việc làm quen trước, không ngờ phòng làm việc hơi to phải mất một lúc lâu mới làm quen hết nên không chú ý thời gian."

Bố tôi đứng dậy, quơ tay cầm tờ giấy kèm cây bút đang đặt trên mặt bàn, ông đến chỗ tôi. Theo bản năng tay tôi đưa ra, bố đặt mạnh tờ giấy xuống hẵng giọng nói.

"Kí vào đi, coi như con trả ơn công dưỡng dục của bố."

Gì chứ? Nói vậy là sao? Tôi vội cầm lại tờ giấy, nhìn xem, trong đó ghi vậy là ý gì? Tôi phải kết hôn với một người đàn ông xa lạ, lại còn trong 5 năm tới không được phép ly hôn? Tôi... bị " bán" rồi.

"Con sẽ không ký vào tờ giấy vớ vẩn này đâu! "

Bố đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt đó trước đây tôi chưa bao giờ được thấy, như một con thú dữ tức giận khi con mồi xổng mất, đường gân xanh trên trán và thái dương hiện rõ. Một tiếng "chát" khiến tôi ngã quỵ xuống sàn, đầu choáng váng tay ôm một bên má mà đau điếng người.

"Đồ bất hiếu, tao nuôi mày đằng đẵng suốt mấy năm trời mà mày định trả công tao như thế à?"

Ông ta quát tháo to tiếng, cô em gái đứng trên cầu thang nhìn tôi bị giáng bạt tai thì chạy ngay đến chỗ tôi đỡ lấy đầu tôi lên và ôm lấy đôi vai đang run cầm cập. Bố tôi trừng mắt nhìn nó, như tôi biết đọc suy nghĩ của ông ấy vậy? Gì đây? Con nhỏ này cũng muốn ngỗ ngược sao? Mẹ kế đứng đó nhìn thấy cảnh này không khỏi trong lòng hoảng sợ, tay che miệng lại chợt nhận ra cô con gái của mình sắp bị người chồng vũ phu đánh liền chạy đến kéo cô em gái của tôi đứng dậy.

"A... anh đừng chấp nhặt con bé, chỉ tại bình thường nó với Cẩn Cẩn tình thân, không nhịn được chị mình bị đánh nên mới vậy thôi."

Giọng mẹ kế run run nhìn con quái vật đội lốt người ngay trước mặt. Nghe thấy lời biện minh của "cô tình nhân" ngày nào ông ta sao không bỏ qua cho được? Từ nhỏ tôi đã đinh ninh rằng sẽ không bao giờ lấy người như bố tôi làm chồng, không phải vì ông không yêu thương tôi mà là không nâng niu và tôn trọng mẹ, bây giờ có vẻ sự yêu thương đó dành cho tôi tất cả chỉ là giả dối cho đến ngày hôm nay. Chắc hẳn ông ta đã nghĩ đến dùng tôi như một con bài sau này củng cố địa vị trong giới thượng lưu của ông ta từ mấy năm trước rồi, thật nực cười khi tôi còn nghĩ ông ấy đối xử tệ bạc với mẹ nhưng ít nhất vẫn thương yêu tôi.

"Ngày mai sửa soạn cho chỉnh tề vào, phía bên Tần thị sẽ đưa mày đến cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn. Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đấy, xưa đã vậy thì nay vẫn vậy."

Tôi cười nhếch mép, ông ta nói không biết ngượng mồm sao?

"Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó? Vậy xin hỏi tiên sinh trước mặt tôi đây... mẹ tôi đâu? Bà ấy đồng ý chưa?"

Nghe tôi nhắc đến mẹ, ông ấy như nổ đom đóm mắt, ngồi thẳng xuống tay nắm chặt tóc tôi ghì đầu tôi dậy: "Con ả đó là cái thá gì mà xen vào quyền quyết định của tao? Mày và con đàn bà đó đúng là hai mẹ con tốt, cách làm tao phát điên cũng y chang nhau."

Thế rồi ông ra bỏ đi, lần đầu tối nhìn thấy ông ta làm ra biểu cảm như vậy và cũng là lần đầu ông ta bày ra được biểu cảm thật trong lòng mình đối với tôi. Tôi loạng choạng đứng dậy khẽ nhìn mẹ kế đang ôm vai cô em gái, có lẽ nếu mẹ tôi ở đây cũng sẽ bảo vệ tôi như vậy, nhưng thật may bà ấy không ở đây vì bà ấy sẽ bị đánh như tôi mà thôi.

Tôi vịn vào lan can cầu thang đi lên phòng, đến cả cơm tối cũng chẳng thèm ngó ngàng chỉ vì không muốn đụng mặt bố tôi, thà không ăn còn hơn ăn trong bầu không khí ôi ám đó. Đêm đến, tôi ngồi cạnh cửa sổ nhìn bầu trời đen xị như là tương lai đầy dãy tăm tối của tôi vậy, không một ngôi sao, mặt trăng bị mây che khuất trong đêm tối tỏ sáng thật yếu ớt. Chẳng biết từ bao giờ mơ màng thiếp đi trên chiếc giường ấm áp, đó là đêm cuối cùng trước khi tôi bắt buộc rời bỏ hạnh phúc và thanh xuân của mình... giống hệt mẹ tôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play