*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn tay xoa tóc Dụ Hà thoáng khựng lại mà Dụ Hà không chú ý.

Cậu nghĩ có lẽ quan hệ thể xác không là gì với Khương Hoán, anh cũng sẽ không cảm thấy cậu đặc biệt. Thế nên bây giờ cậu chỉ đành liên tục thăm dò xem Khương Hoán đã đến bước nào, đồng thời không biết họ có thể tiếp tục hay không.

"Cả đời" là cách mô tả quá đỗi nặng nề, nhưng trong khoảnh khắc này nó thật sự xuất phát từ tận đáy lòng. Dụ Hà không nhận thức được lời mình nói dễ gây hiểu lầm nhường nào, vả chăng cậu biết rõ có thể Khương Hoán sẽ nghĩ nhiều, song cậu chỉ mong sao hai người ràng buộc sâu sắc hơn, thành thử mới không biết điều dừng đúng lúc như trước.

"Nếu chị ấy không gọi em lại, chắc tới tận khi rời Lâm Thủy em cũng không bước vào Khê Nguyệt Tiểu Trúc, dù biết anh ở đấy nhưng biết là một việc, bắt chuyện với anh lại là việc khác, chị Dương mời em vào nên hôm đó em mới gặp được anh." Giọng Dụ Hà nhẹ bẫng nhưng từ đầu đến cuối đều quanh quẩn bên Khương Hoán: "Kỳ nghỉ hè này... không việc nào khiến em vui hơn việc có thể quen biết anh."

Khương Hoán sửng sốt, hệt như lần đầu nghe thấy một mối quan hệ nhân quả mong manh được nói hùng hồn tới vậy, trong chốc lát không cách nào đáp lại.

Một trong những kỹ năng cơ bản của diễn viên là xử lý lời thoại trong nhiều tình huống, có điều chúng đều được viết sẵn từ trước và học thuộc lòng, bày tỏ suy nghĩ cũng có bản thảo, không thể xa rời dàn ý đã chuẩn bị sẵn.

Hiện tại cần phát huy ngẫu hứng ngoài dàn ý, Khương Hoán bỗng phát hiện hóa ra khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của mình thiếu hụt trầm trọng.

Anh không thể nói ra những lời chân thành nhất một cách thẳng thắn như Dụ Hà, sự rung động, đau lòng và xót xa của anh rối tung vào nhau đầy phức tạp, chẳng tìm được chỗ bắt đầu.

Trước Dụ Hà chưa từng có ai nói với Khương Hoán rằng "không việc nào vui hơn việc được quen biết anh", giống như anh không phải đối tượng có thể làm người khác vui vẻ vậy. Bọn họ người thì ôm mục đích quá rõ ràng, người thì đi thẳng vào đề thấy không có được bèn xoay người bỏ đi, thỉnh thoảng có một hai người ở lại, song cảm xúc xốc nổi thoáng qua chẳng mấy mà hết, còn đâu chỉ cảm thấy Khương Hoán quái đản.

Hóa ra dù không cố tình thay đổi, sự tồn tại của anh cũng sẽ khiến người khác cảm nhận được niềm vui.

Nhận ra điều này, áp lực không sao xua hết cuối cùng cũng biến thành nhẹ nhõm.

Tuy nhiên anh đã duy trì sự trầm lặng quá lâu, rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn trong thời gian dài không cách nào giải tỏa, nghẹn trong lòng làm mắt bỗng dưng cay cay, như thể bị hai nguồn lực lôi kéo cùng một lúc, chẳng biết phải làm sao.

Anh thử ôm vai Dụ Hà, bật ra một âm mũi ngắn ngủi vừa như thở dài vừa như đáp lại.

"Em xin lỗi." Dụ Hà thẳng lưng nhìn anh: "Có phải không nên nói mấy chuyện này không?"

"Tại sao?"

"Hình như sẽ tạo thành gánh nặng cho anh."

Những lời nói từ một phía của cậu hẳn là không liên quan đến Khương Hoán mới đúng.

Khương Hoán hơi lảng tránh ánh mắt: "Không đâu."

"Thật không?" Dụ Hà cười nói: "Anh đừng lại an ủi em nữa."

Khương Hoán nhìn cậu, đôi mắt ấy nhen nhóm ngọn lửa ảm đạm.

Từ khi gặp nhau đến giờ Dụ Hà đều như vậy, thái độ thận trọng né tránh, câu từ kiềm chế mà mập mờ, nhưng ánh mắt luôn suồng sã thăm dò anh hết lần này đến lần khác, thi thoảng có lời nói và biểu cảm làm anh không đoán được rốt cuộc cậu có thích mình không.

Anh đánh mắt sang chỗ khác: "Em cứ thế nữa tôi mới thấy gánh nặng."

Nghe vậy, Dụ Hà vội vã nhấc tay làm động tác kéo khóa miệng.

Khương Hoán buồn cười hỏi: "Tóm lại có muốn tôi thấy gánh nặng không?"

Dụ Hà lắc đầu.

"Thế thì em phải nói ra."

"Đúng đấy." Dụ Hà cất giọng càn rỡ: "Cứ gặp anh là không thể nói dối, trong lòng nghĩ thế nào cũng nói hết với anh."

Cậu vừa mâu thuẫn vừa miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, còn lặp lại nhiều lần theo cách lộn xộn và lủng củng, không tìm được trọng điểm rốt cuộc ở đâu, chừng như mỗi câu đều rất quan trọng. Nếu là bất kỳ ai khác có lẽ Khương Hoán sẽ cảm thấy phiền, anh có thể hiểu song rất khó đồng cảm với những vui buồn yêu ghét quá mãnh liệt, nếu không đã chẳng có nhiều người muốn yêu anh lại biết khó mà lui.

Nhưng hôm nay Dụ Hà miêu tả về "bỏ lỡ" làm anh cũng bắt đầu buồn bã, Dụ Hà nói "vui" làm anh cũng vô thức vui theo, y hệt bong bóng sặc sỡ bay dưới nắng vàng.

Cơn đau đớn tê dại chỗ xương vai trái Dụ Hà vừa dựa thoắt biến mất, nó không hết nhanh mà lặng lẽ chuyển vào tim, tiếp tục giày vò Khương Hoán. Cơn đau chậm rãi lan rộng, càng ngày càng nặng, cuối cùng lấp kín lỗ hổng.

Lỗ hổng nhẹ nhàng sụt lún sau hàng nghìn hàng vạn lần nghĩ đến Dụ Hà, phút chốc đã được tu sửa.

"Tôi mời em cà phê nhé? Mời hộ chị Dương." Khương Hoán hỏi, anh cảm thấy mình phải làm gì đó cho xứng đáng với cốc nước Dụ Hà đã mua trong lúc nổi hứng bất chợt.

Dụ Hà nhìn anh: "Sắp tám giờ tối rồi."

Lúc này uống cà phê không sợ mất ngủ à.

Có điều đối với Khương Hoán mất ngủ đã trở thành tình trạng bình thường, anh không lo phần mình, lại nghĩ có lẽ thời gian này chất lượng giấc ngủ của Dụ Hà đang không được tốt, không muốn bị quấy nhiễu.

Nhưng nếu tạm biệt nhau cũng sớm quá, Khương Hoán nghe Dụ Hà nói hôm nay không đi cửa hàng tiện lợi thì đổi giọng ngay: "Uống ít rượu cũng được."

Có vẻ anh đã quên béng chuyện mình từng tuyên bố cai rượu.

"Không cần." Dụ Hà cũng từ chối đề nghị đi nhậu của Khương Hoán, nhưng anh nằng nặc đòi mời lại, Dụ Hà không lay chuyển được anh bèn nói đi mua chai nước vậy.

Cho mèo ăn xong, hai người cùng đi về hướng siêu thị sinh viên.

Sắp giao mùa từ hạ sang thu, hạt ngô đồng bay khắp nơi, hoa hoè cũng rụng, nhiều người dị ứng và cảm cúm nên Khương Hoán đeo khẩu trang không có gì khác lạ. Nhưng khí chất của anh quá đặc biệt, tóc dài qua vai hiếm gặp ở nam giới, lúc chọn nước cạnh kệ hàng của siêu thị có bạn nam đứng gần đó không nhịn được nhìn anh mấy lần, cuối cùng còn can đảm đi qua bắt chuyện.





Kỹ năng bắt chuyện của cậu ta không cao siêu: "Chào bạn, bạn là sinh viên Học viện Nghệ thuật phải không?"

Khương Hoán ngơ ngác: "Hả?"

Dụ Hà đứng sau quay mặt đi, cố gắng không để mình cười trông rõ ràng quá.

Đúng là một sự nhầm nhọt lớn, Khương Hoán tự nhận tuy ngoại hình anh không quá già dặn nhưng cũng tuyệt đối không phải kiểu mặt búng ra sữa, hồi hai mươi tuổi còn không bị nhận nhầm thành học sinh, bây giờ đã ba mươi sao vẫn xảy ra chuyện thế này.

Bị sự việc nhỏ xen vào, cuối cùng anh lấy đại hai chai nước, thanh toán xong đi ra mới biết là nước trái cây ngọt khé cổ.

Hai người lại tìm một góc đèn không chiếu đến.

Dụ Hà không biết mình đang trốn cái gì, nhưng cậu không muốn người quen hoặc người không quen phát hiện mình ở cùng Khương Hoán. Người bên cạnh cậu hoàn toàn không hiểu lựa chọn của cậu, hãy đang xoắn xuýt câu bắt chuyện vụng về khi nãy, anh uống thử nước ép thấy là vị táo, không biết cho bao nhiêu đường làm anh cau chặt mày, một lúc lâu cũng không hết ngọt.

"Ngọt quá." Khương Hoán nhăn mặt: "Ngọt hơn cái này chỉ có nước từ hồi đi học thôi, hình như là cam, hay xoài nhỉ? Không nhớ rõ lắm, chẳng ngon."

Rất hiếm khi nghe anh nhắc về thời học sinh, Dụ Hà tò mò nhích lại gần Khương Hoán.

"Anh học đại học ở Anh ạ?"

"Baike không ghi à?" Anh hỏi lại cậu.

Dụ Hà cạn lời nhìn Khương Hoán.

Anh cười tít mắt, bấy giờ mới bình tĩnh cất giọng: "Mới đầu tôi đỗ Đại học Tinh Đảo, lên năm hai thì bỏ học, đăng ký trường ở Anh. Nhưng học hẳn hoi được hơn một năm thì bắt đầu đóng phim, chậm rất lâu mới tốt nghiệp."

Điều mọi người đều biết là Khương Hoán được Hứa Vi Thuỷ phát hiện trên đường phố London khi vừa tròn 20 tuổi. Cánh truyền thông suy đoán có lẽ trải nghiệm cá nhân của anh giống rất nhiều bạn bè đồng trang lứa ở Tinh Đảo là sang Anh du học, tuy nhiên chưa từng xác nhận thực hư, trường, chuyên ngành, có tốt nghiệp đúng hạn không, toàn bộ đều trở thành câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Hiện tại, trong một đêm hè vô cùng bình thường ở nơi góc sân trường quen thuộc nhất, Dụ Hà khám phá bí mật không hẳn là bí mật mà vô số người tốn bao công sức cũng không nghe ngóng được.

Cậu cảm thấy Khương Hoán chịu đề cập tức là không ác cảm, bèn hỏi: "Ban đầu vì sao anh bỏ học?"

Khương Hoán lắc chai nhựa: "Em đoán xem tôi học gì?"

Không đoán nổi, dường như anh bẩm sinh đã nên làm ngôi sao phim nghệ thuật, chuyên ngành nào cũng không hợp, nhưng nếu kết luận bừa anh học Học viện Biểu diễn thì lại hơi sai lệch... Khương Hoán không nên được đào tạo kỹ năng trong trường lớp chính quy.

Dụ Hà mạnh dạn đoán: "Vật lý?"

"Đúng một nửa." Khương Hoán lại nhấp một hớp nước táo ngọt khé: "Tôi học kinh doanh ở Đại học Tinh Đảo, tài chính hay kinh tế gì ấy, phải học kế toán nữa. Tôi thật sự không hứng thú với cũng không có năng khiếu trong ngành này, học vất vả lắm. Về sau sang Anh tôi đổi chuyên ngành, Geography, đỡ vất hơn nhưng vẫn không có hứng."

Khương Hoán nói nhẹ nhàng hết sức mà Dụ Hà lại nhói lòng, càng thêm hâm mộ anh.

Khương Hoán im lặng hồi lâu mới quay sang Dụ Hà: "Hồi đấy tôi cũng không khác em, nhà không hỗ trợ được gì, muốn học tiếp đành tự làm thêm kiếm tiền. Cơ mà tôi lại muốn đi đây đi đó, thành thử luôn làm mình trông rất thảm hại."

"Sao anh biết em..." Dụ Hà đang ngạc nhiên dở đã tự thuyết phục mình trước: "Cũng đúng."

Làm thêm hè ở khắp nơi, ngày nắng nóng cũng đi làm diễn viên quần chúng vì đồng lương 800 tệ. Trong mắt người ngoài không biết nội tình, không có lời giải thích nào hợp lý hơn vừa học vừa làm.

"Lúc ấy tôi từng làm rất nhiều việc, để tiết kiệm tiền mà hơn một năm không về nhà. Về sau kiếm đủ tiền rồi thì việc đầu tiên là đi London chơi với bạn, tình cờ gặp Hứa Vi Thuỷ." Khương Hoán cười khẩy, ánh mắt chẳng hề mông lung khi chìm vào hồi ức.

"Từ ngày gặp ông ta, tôi không cần lo nghĩ tiền nong nữa."

Rõ ràng đây hẳn là bước ngoặt đánh dấu tiến triển, song giọng điệu của Khương Hoán không hào hứng mà lại bất giác mệt mỏi, giống như đối với anh việc này chẳng tốt đẹp gì.

Dụ Hà hỏi: "Anh không thích Mặt trời xanh ạ?"

Anh nên miêu tả chính xác những cảm xúc phức tạp này cho Dụ Hà như thế nào, tác phẩm đầu tay bộc lộ tài năng mà mọi người xem được lại là một cuộc đổi chác khó nói.

Khương Hoán trả lời cậu: "Tôi không thích đóng phim."

Gần như là lần đầu tiên trong trí nhớ, Khương Hoán chủ động nói với người khác đầu đuôi ngọn nguồn thuở mình mới ra mắt.

Cái năm được phát hiện đưa đi đóng phim, Khương Hoán không chơi vơi giữa ngã tư đường như một số phương tiện truyền thông thổi phồng, trái lại anh hiểu rõ bản thân muốn làm gì, đó là tốt nghiệp quay về đảo, tìm một công việc đủ nuôi sống bản thân. Thời học sinh mọi phiền lo và lúng túng đều chất phác, ít nhất bình thường hơn sự mơ hồ duỗi tay không tóm được bất cứ thứ gì như bây giờ nhiều.

"Nghệ thuật điện ảnh" của Hứa Vi Thuỷ như thể bắc cho anh một cây cầu nối với "công việc nuôi sống bản thân", giúp anh có thêm lựa chọn, thế là anh làm thủ tục bảo lưu một năm, về nước đóng phim với Hứa Vi Thuỷ.

Không thể nghi ngờ sự thành công của Mặt trời xanh trên phương diện nghệ thuật, Khương Hoán dạo một vòng mấy liên hoan phim châu Âu, nghe nhiều lời tán dương và khen ngợi, thêm vào đó quá trình đóng phim cũng không khó lắm, khó tránh nảy sinh suy nghĩ coi như đây là mục tiêu tiếp theo cũng không tồi.

Đúng lúc ấy Hứa Vi Thuỷ đưa ra một hợp đồng.

"Ông ta nói sẽ làm năm bộ phim đo ni đóng giày cho tôi, tôi cảm thấy hình như cũng không khó." Nói đến đây lưỡi Khương Hoán đắng ngắt, không rõ là lượng tinh dầu quá nhiều hay nhớ lại quá dằn vặt.

Dụ Hà hỏi: "Như thế không phải rất tốt sao?"

Mọi người đều sẽ phản ứng như Dụ Hà, bao gồm cả Khương Hoán năm đó.

Hôm trước vẫn là sinh viên nghèo chán nản chẳng ai quan tâm, tìm việc làm thêm cũng bị hạn chế vì phân biệt chủng tộc, hôm sau đã nhận được lời mời của liên hoan phim Venice, com lê giày da ra dáng con người...

Ai có thể cưỡng lại thế giới xa hoa ngợp trong vàng son?

Bây giờ ngẫm lại Khương Hoán chỉ cảm thấy mình quá cẩu thả, nhưng nếu có lần nữa, anh không thể chắc mình sẽ lựa chọn con đường khác.

"Mẹ tôi... Ừm, mẹ nuôi." Anh lại nhắc về đời tư không ai biết một cách hời hợt, không để ý nét mặt Dụ Hà sững lại trong thoáng chốc: "Lúc đó mẹ nuôi tôi mất việc, sắp không trả nổi tiền vay mua nhà, Hứa Vi Thủy lại mang đến một hợp đồng với cơ hội tốt như thế."

"Bà ấy ký thay anh à?"

"Khuyên tôi." Khương Hoán sửa lại cách dùng từ: "Bà ấy khuyên tôi ký, tôi đồng ý, rồi chuyển hết tiền vào tài khoản của bà ấy."

"Tại sao?"

"Cảm thấy bà ấy cần tiền hơn tôi." Khương Hoán tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn bóng trăng lọt qua tán cây: "Cũng có biết ơn, từ bé tôi đã cực kỳ biết ơn bà ấy."

Dụ Hà im lặng nhìn anh rất lâu, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.

Khương Hoán ngừng lời giây lát.

Anh lại hơi muốn hút thuốc rồi, lần đầu đề cập đến chuyện này, câu từ lạ lẫm cứ như đang kể chuyện của người khác. Đoạn trước anh vẫn có thể bình tĩnh xử lý, chỉ riêng nội dung này, khi xuất phát điểm còn mơ hồi, vết thương cũ ở vai trái lại bắt đầu đau âm ỉ.

Cuối cùng anh tìm một cách diễn đạt vừa phải.

Khương Hoán nói: "Bà ấy cứu tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi, còn chữa... vết thương cho tôi nữa."

Rốt cuộc anh cũng không dùng hai chữ "thương tật".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play