Lần này nằm trong dự đoán nhưng không hiểu sao Khương Hoán vẫn hơi ngạc nhiên, nhìn đi nhìn lại để xác nhận. Điện não đồ của Dụ Hà thật sự rất khó nắm bắt, thi thoảng anh đoán đúng một lần thì sẽ vui như được cổ vũ. Khương Hoán ngước mắt liếc tiến độ quá trình chuẩn bị cho buổi đọc kịch bản, cầm điện thoại gõ câu trả lời đã nghĩ sẵn trong đầu.
Không nổi tiếng, số lượng tin nhắn mỗi ngày cũng chẳng bao nhiêu, rảnh rỗi là có thể đọc hết thì sao lại gọi là cố ý.
Anh đang chơi một trò chơi chữ nho nhỏ, Dụ Hà không thể nào biết mỗi ngày anh nhận được bao nhiêu tin, không nhiều song cũng chẳng ít, đúng là có thể đọc hết nhưng thật tình anh không muốn làm vậy. Hôm đó anh cần tìm tài khoản của Dụ Hà nên mới mở ra một lần, còn lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của người khác anh đều không để ý.
Điện thoại rung nhẹ ba cái nhắc nhở có tin nhắn.
Anh sẽ rất nổi tiếng.
Em cảm thấy anh cực kỳ cực kỳ giỏi.
Em sẽ luôn xem phim của anh.
Những câu từ chân thành hơn không phải chưa từng gặp, đáy mắt Khương Hoán phản chiếu ba tin nhắn nền xanh chữ trắng liền kề nhau, như thể sắp nhảy bật lên gọi anh đừng ngó lơ mình.
Chữ biết nhúc nhích là ảo giác của anh, song sự an ủi đua nhau ùa đến là thật. Khương Hoán không kìm được vẻ hăm hở, hoàn hồn mới nhận ra mình đã cười tít mắt.
Khương Hoán vừa ôm ấp lòng riêng vừa muốn trêu cậu, bấm điện thoại trả lời: Tôi không muốn nổi tiếng nhiều.
Chắc cậu đang vắt óc suy nghĩ lựa từ, không phải ai gặp tình cảnh này cũng có thể tìm được ngay giải pháp tối ưu. Dù không muốn thừa nhận nhưng có lẽ đứng trước anh Dụ Hà hơi áp lực.
Đợi lâu không thấy Dụ Hà nhắn lại, phó đạo diễn Khuất Dương gọi anh ở cửa phòng họp, thông báo sắp bắt đầu đọc kịch bản. Anh phải tuân thủ quy tắc trò chơi của Nghê Gia Đình, lúc đọc kịch bản không mang điện thoại, nói với lại "tới đây" rồi đứng dậy, ngón tay sờ nút tắt nguồn nhưng mãi không nhấn khóa màn hình.
Chần chừ tại chỗ một chốc, Khương Hoán quay lưng lại tránh mọi người, dựa vào góc hành lang xóa xóa sửa sửa từng chữ.
"Khương Hoán đến chưa?" Đằng xa lại có người gọi anh.
Khương Hoán cất điện thoại: "Đây!"
Anh vừa dứt lời, tin nhắn gửi đi quay hai vòng rồi hiện một dấu tick màu xám.
Tối nay đến cửa hàng tiện lợi với em tiếp được không?
Kịch bản đầu tiên của Bến đò Ngân Hà do một biên kịch thương mại rất thành công trong nghề viết, Khương Hoán giữ phép lịch sự xem phần đầu, sau đó lật luôn đến kết.
Cốt truyện không mới mẻ, phim hài tình cảm thiên về bầu không khí gia đình thoải mái, hơi giống phim nghệ thuật dành cho các cặp đôi ra rạp vào dịp Tết hoặc Giáng sinh.
Kịch bản không đến nỗi tệ, quay hẳn hoi dĩ nhiên sẽ xuất sắc, mà dù quay vớ vẩn thì với trình độ của Nghê Gia Đình, cùng lắm trở thành phim xáo rỗng, doanh thu phòng vé không cao nhưng vẫn cực kỳ ổn. Lane rất coi trọng kịch bản này, ban lãnh đạo quyết định góp vốn 60 triệu, cộng hết mấy nhà đầu tư còn lại tổng số vốn lên đến gần 100 triệu. [1]
[1] 60 triệu CNY ≈ 209,5 tỷ VND; 100 triệu CNY ≈ 350 tỷ VND.
Phim thương mại đầu tư nhiều như vậy, lại còn không làm hiệu ứng, cát xê của Tiêu Minh Huỷ cũng chẳng phải giá trên trời, thế thì có đến mức ấy không?
Khương Hoán nghĩ không ra, vô cùng không yên tâm hỏi: "Không phải rửa tiền đấy chứ?"
Khi đó Trương Annie thẳng thừng bảo anh giữ mồm giữ miệng.
Khương Hoán không hứng thú với phim, nghĩ bụng dù sao cũng không nhận, rửa tiền hay không không liên quan tới mình, cho nên từ chối xong thì không quan tâm nữa. Nào ngờ Nghê Gia Đình không bỏ cuộc, vừa nhờ người trung gian nói đỡ vừa đích thân đi một chuyến về thị trấn Lâm Thuỷ nơi anh ở ẩn, sau cùng cũng gặp được anh, Nghê Gia Đình lấy ra kịch bản thứ hai.
Biên kịch của kịch bản thứ hai là Diệp Hiệp Huy.
Diệp Hiệp Huy có sở trường về đề tài hiện thực, từng đoạt giải, còn có bố là đạo diễn lớn. Ông ta cậy tài khinh người, rất ghét phim hài nhẹ nhàng, gạch hết tình tiết chính của một bộ phim tình cảm tầm thường, vung bút sửa toàn bộ kịch bản ban đầu.
Theo thường lệ Khương Hoán đọc kết cục trước, không thấy cách diễn đạt kiểu như "nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau" thì ngẩn người, giở lại trang đầu đọc câu chuyện mới toanh một lượt.
Sau khi đọc xong anh đã nói chuyện với Nghê Gia Đình rất lâu, cuối cùng quyết định nhận bộ phim này.
Trong Bến đò Ngân Hà, cửa hàng tiện lợi nam chính "Hàng Vũ" làm việc quay mặt về hướng Nam, vốn dĩ là một nơi rất bình thường, sau cơn bão từ lớn nhất lịch sử lại bị cuốn vào nhiễu loạn không - thời gian, mỗi lần mở cửa ra đều nhìn thấy hình ảnh thành phố này tại thời điểm khác nhau.
Kể từ ngày đó Hàng Vũ bắt đầu gặp muôn vàn kiểu người đến từ đủ thời đại, giọng nói và thói quen khác biệt, nhưng tương đồng là họ đều lưu giữ ký ức về thành phố này. Đây là cửa hàng nhỏ tồn tại trong mọi dòng thời gian, hắn có thể chứng kiến cuộc đời một người từ tấm bé đến khi già cả trong một ngày, cũng có thể nhìn thấy một thế giới đột ngột du hành thời gian hai trăm năm trong vài ngày liên tiếp.
Mới đầu Hàng Vũ rất hoảng sợ, về sau cũng quen dần, ngay khi hắn sắp sửa chấp nhận sự hỗn loạn kéo dài vĩnh viễn thì tình cờ gặp nữ chính "Thanh" ở cùng dòng thời gian với mình.
"Thanh" nói với hắn có thể tìm được cách dừng sự hoang đường này lại, nhưng họ buộc phải bước ra khỏi cánh cửa.
Một khi bước ra sẽ không thể kiểm soát dòng thời gian mình đến, càng không thể quay lại điểm ban đầu, nếu không tìm được đích đến tiếp theo thì họ mãi mãi mắc kẹt trong dòng thời gian hoàn toàn xa lạ.
Tại buổi đọc kịch bản, Nghê Gia Đình tập trung các diễn viên chính trong phòng họp, cho mọi người phát huy theo cách hiểu của mình, bổ sung những lỗ hổng trong kịch bản rồi cùng nhau suy nghĩ.
Sức tưởng tượng của Diệp Hiệp Huy thể hiện trọn vẹn trong kịch bản, được ông dẫn dắt, mọi người đều như quay lại thời tuổi trẻ giàu tình cảm và giàu sức tưởng tượng nhất, từng diễn viên vẽ nên cuộc đời đầy màu sắc cho nhân vật từ thuở lọt lòng, gia đình, nghề nghiệp, bối cảnh thời đại, người và việc từng gặp, con đường tương lai...
Tiêu Minh Hủy viết một bài tiểu sử nhân vật "Thanh" dài hai mươi nghìn chữ, nói mãi lại chê không đủ bèn phát huy tại chỗ, bổ sung dàn ý hơn một nghìn chữ. Khương Hoán là nam chính phát biểu áp chót, nội dung ít đi rất nhiều.
Nhưng anh không hề chuẩn bị qua loa.
"Là một nhân viên cửa hàng tiện lợi bình thường, Hàng Vũ có một gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp trường đại học bình thường thì vốn dĩ đã có một công việc bình thường. Sau này trong nhà gặp vài biến cố, mất việc, cửa hàng tiện lợi chỉ là chốn dừng chân tạm thời của anh ta. Anh ta hiếu thắng, muốn sống sao cho xứng đáng với bản thân mình, cho nên làm bất cứ công việc gì cũng rất nghiêm túc..."
"Dần dà anh ta trở nên sôi nổi cởi mở, có thể anh ta cũng sẽ lén ghi chép, ví dụ như cư xử với quan chức cấp thấp ở thế kỷ 18 thế nào, đồ ăn vặt hot nhất đầu thế kỷ 20 là gì."
"Anh ta biết Thanh là người mẫu quảng cáo, đặt trong thế giới ban đầu xác suất họ quen biết nhau gần như bằng không. Ở cửa hàng tiện lợi với dòng chảy thời gian hỗn loạn, họ trở thành hai con cá voi tuyệt vọng giữa đại dương mênh mông bỗng dưng bắt được tần số, tìm thấy nhau như một lẽ đương nhiên. Hàng Vũ và Thanh không có tình yêu trai gái, họ dựa dẫm vào nhau qua quá trình tiếp xúc không ngừng."
"Thật ra Hàng Vũ không hiểu 'giải quyết vấn đề' là thế nào, anh ta không muốn trở về cuộc sống bình thường nhiều như Thanh, anh ta bắt đầu yêu thích công việc du hành xuyên suốt hàng trăm năm lịch sử. Anh ta không muốn nhưng vẫn chọn cùng bước ra khỏi cánh cửa, bởi vì anh ta đã nhìn thấy cuộc đời chưa xác định, nếu mình có thể làm được mà không làm thì có lẽ sẽ hối hận, làm rồi cũng có thể hối hận."
"Nhưng trên đời chẳng thiếu chuyện hối hận."
"Hàng Vũ không nên là người thành thục lão luyện, anh ta từng thất bại, rối rắm, suy sụp đến mức người bình thường khó lòng tưởng tượng, nhưng anh ta vẫn cố gắng vượt qua rào cản khám phá điều chưa biết, anh ta là một người cố chấp mà dũng cảm."
Trình bày xong, Khương Hoán khẽ miết ngón tay vào nhau.
Có lẽ người khác chỉ cho rằng đây là cảm hứng tới từ việc anh quan sát cuộc sống, nhưng anh hiểu rõ nó không liên quan đến quan sát, để lấp đầy lỗ hổng tạo nên nhân vật Hàng Vũ hoàn chỉnh, kinh nghiệm quá khứ của anh đã không đủ dùng.
Anh dựa vào Dụ Hà trong trí nhớ, dường như nhân vật trở nên rõ ràng hơn từng chút một.
Đứa trẻ kiên cường, ngay thẳng và sáng sủa đã cho Khương Hoán một bài học trong khi chính cậu không hề hay biết.
Khương Hoán, mày cũng thử cố chấp và dũng cảm một lần xem.
Buổi đọc kịch bản bắt đầu từ chiều, lúc kết thúc đã quá giờ cơm tối. Nghê Gia Đình dặn trợ lý đặt bàn từ trước, đang định mời Khương Hoán thì chỗ bên cạnh Tiêu Minh Hủy đã trống không.
"Lại đi đâu rồi?" Nghê Gia Đình nhức đầu vô cùng: "Cậu ấy lại không ăn à!?"
Tiêu Minh Hủy nhún vai ra chiều kịch tính: "Vừa xong là cầm điện thoại đi ngay, chắc là có hẹn."
Nghê Gia Đình: "..."
Nghê Gia Đình đứng dậy, ôm kịch bản đi đến chỗ biên kịch cũng bị bỏ lại như mình. Chắc anh ta không ngờ hai diễn viên chính ở trong phim từ người yêu trở thành bạn tâm giao đã đành, ngoài đời cũng lại chẳng bén lửa.
Anh ta đã bắt đầu lo nghĩ trước chủ đề nóng cho giai đoạn tuyên truyền.
Khương Hoán không biết Nghê Gia Đình nghĩ đến tận nửa năm sau, anh vội vàng rời phòng họp khách sạn, màn hình điện thoại vẫn sáng, tin nhắn trên cùng là của Dụ Hà gửi từ bốn tiếng trước.
Tối nay em nghỉ, anh đang quay phim ở Đại học Đông Hà ạ?
Anh trả lời "tối ở đấy".
Dụ Hà chưa đọc, nhưng Khương Hoán quyết định phải đến Đại học Đông Hà trước khi cậu nhìn thấy tin nhắn, biến lời nói dối nhỏ thành sự thật, như thế sẽ không thể xem là anh gạt Dụ Hà.
Để tiện sắp xếp việc quay phim cũng như đáp ứng tiêu chuẩn của diễn viên nổi tiếng, đoàn phim đặt khách sạn hơi xa Đại học Đông Hà. Thoạt đầu Khương Hoán không cảm thấy gì, song từ cái đêm đi xe về khách sạn, không tắc đường cũng tốn đến 40 phút thì anh bắt đầu chê chỗ này quá xa... Hoàn toàn quên mất khu vực phía Tây khách sạn mới là khu CBD lâu đời. [2]
[2] Khu CBD là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
Đại học Đông Hà nằm giao giữa khu mới Tân Hải và phố cổ, trường mới sửa sang, giao thông không thuận tiện lắm, có một tuyến tàu điện ngầm chạy thẳng từ phía Tây thành phố, Khương Hoán đi mất gần một tiếng.
Thang máy chậm rãi đi lên lối ra ga tàu điện ngầm, bầu trời xuất hiện, tối mùa hè sương mù giăng lối, tia nắng cuối ngày ở hướng Tây trải khắp con đường rộng thênh thang.
Phía sau có mấy người trông giống học sinh đang nói chuyện, Khương Hoán nghiêng đầu nhìn một cái rồi lại quay mặt về lối ra.
Anh nghi ngờ mình nhận nhầm.
Dụ Hà khoác balo màu xanh navy đứng dưới biển tên đường.
"Biết ngay anh đi ra từ cửa này." Dụ Hà nhìn vào mắt ánh, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh: "Còn nói đang quay phim ở trường cơ, gạt em à?"
"Đến đây còn gì." Khương Hoán đáp, thản nhiên đi cùng cậu về hướng trường học.
Cũng may khẩu trang đeo từ lúc vào ga tàu điện ngầm vẫn chưa cởi, Dụ Hà không nhìn thấy tai anh đỏ bừng vì bị vạch trần cùng nụ cười hơi bối rối nhưng vui vẻ nhiều hơn.
Tuy nhiên anh cũng không hiểu: "Sao em biết tôi đi tàu điện ngầm?"
Dụ Hà chỉ cười với anh.
Em đánh cược thôi, cược trong lòng anh ít nhiều gì cũng để ý em một chút, nói "tối ở đấy" thì nhất định phải đến cuộc hẹn đúng giờ, mà giờ này vẫn chưa qua thời gian cao điểm buổi tối, đường trên cao kẹt xe, anh muốn tới kịp trước khi mặt trời lặn thì có lẽ sẽ chọn tàu điện ngầm.
Khương Hoán ở đây rồi, cho nên cậu đã thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT