Đến cửa hàng tiện lợi, vừa dựng xe đạp ngay ngắn thì Khương Hoán nhận được một cuộc gọi, Trương Annie hỏi anh đi đâu sao không tham gia tiệc chào mừng Nghê Gia Đình chuẩn bị cho anh.
Vài ba câu không nói rõ được, Trương Annie lại không thể chấp nhận lý do Khương Hoán lúc nào cũng làm theo ý mình, sau khi anh nói "không vì sao cả" là chị bắt đầu bật máy hát, khăng khăng bắt Khương Hoán đến ngay. Nhưng anh nghe câu mở bài đã nhức đầu, ra hiệu Dụ Hà "em làm việc đi" rồi đứng dưới gốc cây ngô đồng, im lặng lắng nghe đầu bên kia thao thao bất tuyệt.
Dụ Hà đi hai bước lại quay đầu, thấy Khương Hoán cau chặt mày.
Cậu thay đồng phục rồi ra thay ca với nhân viên khác, ngoài đường sắc trời dần tối, Khương Hoán vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ đổi tay cầm điện thoại, cúi đầu nói gì đó không rõ nét mặt. Dụ Hà nhìn anh qua khe hở giữa đủ loại poster dán trên kính, lơ đễnh làm việc của mình.
Cửa hàng tiện lợi cách Đại học Đông Hà không xa, nằm ở nơi giao nhau giữa mấy trường cấp ba, xung quanh còn có cấp hai và tiểu học, thời gian nghỉ hè hầu hết toàn học sinh đi học thêm, bây giờ sắp khai giảng nên ngày càng đông hơn.
Ca của Dụ Hà bắt đầu từ 8 giờ tối, hơn một tháng nay đây là lần đầu tiên cậu bận tới nỗi hơi luống cuống.
Nhận phiếu giảm giá, thanh toán, lấy thức ăn nóng, cho vào lò vi sóng hâm nóng, tìm tiền lẻ, quét mã, thi thoảng còn phải nghe những yêu cầu và câu hỏi kỳ quặc từ khách hàng, bộ não điêu luyện trong học tập của Dụ Hà bắt đầu không đủ dùng, hoàn toàn không thể phân tâm nhìn Khương Hoán tiếp. Cậu vẫn làm tuần tự từng bước nhưng trong lòng đã rối tinh rối mù.
Vì đây là chuỗi cửa hàng tiện lợi, lại mới mở chưa bao lâu nên ở cửa không lắp còi báo động, chỉ khi một người đi vào một người đi ra mới vang lên giọng điện tử ngốc nghếch: Xin chào quý khách.
Để ngăn chặn có người lấy đồ trong cửa hàng, màn hình giám sát được lắp sát quầy thu ngân, một mình Dụ Hà phụ trách ca đêm, bình thường khi nào rảnh mới xem, bận quá thì không có thời gian nhìn chằm chằm nó.
Lại có một khách đến trước quầy, là đàn ông khoảng ngoài 40 tuổi, tối mùa hè cũng phải ba tư ba lăm độ mà chú ta mặc áo khoác thể thao, lưng hơi còng, hình như bụng không thoải mái nên lấy một tay ôm bụng.
Sắc mặt chú ta không tốt lắm, đặt hai cái bánh mì với một chai sữa chua lên quầy, giọng khàn khàn: "Thanh toán."
Dụ Hà tính tiền rồi hỏi quét mã hay trả tiền mặt, người đàn ông nói trả tiền mặt, móc trong túi ra hai tờ tiền giấy.
Đếm tiền thấy vừa đủ, thái dương Dụ Hà giật giật, trực giác mãnh liệt khiến cậu không tin sự trùng hợp này lắm. Nhưng người đàn ông trước mặt nhanh chóng cầm đồ đã mua bằng một tay, lưng càng còng hơn.
Dụ Hà ngẩng đầu, bất chợt chạm phải ánh mắt hoảng loạn của người đàn ông.
Tim cậu đập đánh thịch.
"Trong áo còn đồ chưa thanh toán kìa?"
Giọng điệu uể oải cất lên bên cạnh người đàn ông đang định bỏ trốn.
Chẳng biết Khương Hoán xuất hiện ở lối đi bắt buộc phải đi qua nếu muốn ra cửa từ bao giờ, dễ dàng chặn đường người đàn ông. Anh cao hơn chú ta gần một cái đầu, tuy không vạm vỡ nhưng đứng chắn trước mặt vẫn gây sức ép cực kỳ tốt. Anh cụp mắt, không thèm quan tâm khuôn mặt đã đỏ bừng như màu gan lợn và điệu bộ ngày càng bất thường của người đàn ông, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
"Đồ chú đang ôm đấy." Khương Hoán chống một tay lên quầy: "Còn gì chưa thanh toán đúng không?"
Giằng co không bao lâu, chốc lát sau người đàn ông kéo khoá áo khoác như thể đã bỏ cuộc, hai hộp dây cáp sạc cùng một máy phun sương mới nguyên rơi ra từ trong áo.
Tiếng động không theo quy luật thu hút mấy ánh mắt ngờ vực ở trong và ngoài kệ hàng, người đàn ông ăn trộm chưa thành vừa căm giận vừa xấu hổ vì bị bắt, không dám đối chất với Khương Hoán đã vội vã chạy đi, đến cuối còn không quên cầm bánh mì lẫn sữa chua đã thanh toán.
Trong khi Dụ Hà vẫn đang đờ đẫn thì Khương Hoán đã ngồi xổm xuống nhặt đồ bị rơi, anh hỏi cậu: "Để về chỗ cũ hay em phải dọn?"
"Em..." Bấy giờ Dụ Hà mới kịp hiểu ban nãy xảy ra chuyện gì, liếc camera xong tự dưng nghĩ mà sợ, mất một chốc mới sắp xếp được câu chữ: "Đưa em, đưa em đi, lát nữa em kiểm lại..."
Khương Hoán không nói nhiều, hệt một người bình thường đi ngang qua hành hiệp trượng nghĩa.
Anh đặt một nắm cơm lên quầy thu ngân: "Làm phiền hâm nóng giúp tôi."
Lò vi sóng "ting" rất lâu, cuối cùng Dụ Hà cũng bình tĩnh sau sự việc ăn cắp bất ngờ vừa nãy. Cậu nhìn ghế quầy bar ở cửa, Khương Hoán mua sữa chua và cơm nắm ngồi ăn ở đó.
Khách xếp hàng thanh toán thưa dần, sau khi lượng khách trong cửa hàng không khác gì những buổi tối trước, Dụ Hà cất giọng gọi anh.
"Sao hồi nãy anh biết chú ấy là ăn trộm?"
Khương Hoán không chút để ý, âm lượng cũng chỉ đủ cho Dụ Hà nghe: "Quen quan sát người khác thì dần dà có thể nhận ra qua một vài cử chỉ điệu bộ, tôi thấy hơi bất thường từ lúc chú ta mới đi vào rồi."
"Trực giác ạ?"
"Kinh nghiệm." Khương Hoán nhoài trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vẫn không ngoảnh đầu: "Ví dụ như vừa vào cửa chú ta đã rất căng thẳng, vòng về sau một lúc lâu mới đi ra, ban đầu phanh áo, lúc thanh toán lại kéo khoá, tay che bụng có động tác đỡ, chắc là sợ đồ bên trong rơi ra."
Dụ Hà: "..."
"Với cả mắt chú ta đảo láo liên, chốc thì nhìn em chốc thì nhìn camera." Khương Hoán nói tiếp: "Lúc em nhận tiền chú ta hơi lùi lại, đã bắt đầu chuẩn bị đi ra cửa bằng tốc độ nhanh nhất."
Dụ Hà phục sát đất: "Anh là thám tử à?"
"Đã bảo tôi quan sát mà, em thử nhiều thì cũng có thể." Khương Hoán buồn cười, chống cằm nghiêng đầu nhìn Dụ Hà: "Khi nào chán thì như vừa nãy, ai vào tôi cũng đoán, người này là học sinh hay đã đi làm, nếu đi làm thì có thể nhìn ra làm việc gì không, nếu nhìn ra thì lại nghĩ công việc đó có đặc trưng gì..."
"Nghe cứ như bệnh nghề nghiệp của diễn viên."
"Vậy hả?" Khương Hoán suy tư chốc lát rồi cười: "Chắc có một chút thật."
Dụ Hà cười cong mắt: "Thế tối nay anh cũng quan sát em ạ?"
Động tác gõ má có nhịp điệu thoáng khựng lại, Khương Hoán nói: "Nhìn em thì không quan sát."
Chỉ nhìn em thôi.
Bình thường Dụ Hà phản ứng chậm với lời anh nói nhưng hôm nay dây thần kinh nào đó lại nhạy bén quá đà, đến nỗi lý trí chưa kịp hiểu hàm ý sâu xa của anh thì tai đã đỏ bừng lên trước.
Lại là ánh mắt chân thành thẳng thắn ấy, bị anh chú mục hồi lâu còn nhũn cả người, Dụ Hà nghiêng đầu tránh mắt anh, hỏi: "Quan sát với nhìn khác nhau sao?"
"Không diễn tả được." Lần này Khương Hoán lại thừa nhận: "Trực giác."
Đến mãi sau này Khương Hoán mới tổng kết ra được điểm khác biệt.
Quan sát khiến tâm trí anh không ngừng hiện lên những mảnh ghép đầy màu sắc, mỗi mảnh lại kéo dài thành một vũ trụ song song, anh dạo chơi trong đó, tận hưởng vô vàn khả năng có thể xảy ra cùng hiện thực hư cấu. Nhưng "nhìn" của anh chỉ giới hạn ở thời điểm này và gói gọn trong phạm vi mấy mét, đầu óc anh trống rỗng, tầm mắt chỉ có đối phương.
Mà đến khi đó anh phát hiện thật ra mình cũng từng quan sát Dụ Hà, có điều ít hơn hẳn những lần nhìn chăm chú vừa lâu vừa thẳng thắn, cho nên trước kia cũng không hoàn toàn là anh nói dối.
Nghe xong đáp án "trực giác" Dụ Hà bật cười, không gặng hỏi nhiều.
Sau 10 giờ cửa hàng tiện lợi rất thưa thớt, Khương Hoán trở thành vị khách duy nhất ở lại. Anh ngồi trên ghế quầy bar với tư thế càng lúc càng lười biếng, về sau còn bò hẳn ra bàn, chốc thì xem điện thoại chốc lại tò mò nhìn người đi bộ ngoài đường.
Dụ Hà cho Khương Hoán mượn sạc điện thoại, cậu không sợ Khương Hoán chán, cũng không hỏi khi nào Khương Hoán đi.
Dụ Hà ích kỷ muốn thời gian anh ở bên mình lâu hơn một chút.
Có lẽ số phận nghe thấy tiếng lòng của cậu nên gửi đến cậu sự quan tâm chiếu cố, thi thoảng trò chuyện đôi ba câu còn đâu đều ai làm việc người nấy, thế mà thời gian cũng trôi qua rất dài, đến tận khi Dụ Hà bắt đầu kiểm hàng tồn lần cuối trước khi ngủ.
Cất hai hộp dây cáp sạc được Khương Hoán chặn lại về chỗ cũ rồi kiểm tra camera, Dụ Hà ghi sự việc vào sổ tay công việc.
Khương Hoán nhìn cậu làm: "Nếu mấy cái đấy bị lấy mất thật thì làm sao?"
"Tự đền tiền, bị chủ cửa hàng trừ nhiều điểm ấn tượng, hết kỳ hạn sẽ cho em nghỉ việc." Dụ Hà nói xong lại hơi khiếp đảm, cất tiếng muộn màng: "Hôm nay thật sự rất cảm..."
"Lại nữa." Khương Hoán ngắt lời cậu: "Hứa rồi cơ mà? Không cần khách sáo với tôi như thế."
Đêm khuya yên tĩnh như bị bấm nút dừng hoạt động, mùa mưa ở thị trấn Lâm Thuỷ chọc thủng thời gian phủ bụi, không khí hoặc ẩm ướt hoặc mập mờ vấn vương nơi chóp mũi, xâm chiếm các giác quan, ép cơ thể liên tục sinh ra nỗi kích động muốn lại gần người kia.
Dụ Hà cụp mắt, khẽ nắm tay Khương Hoán sau giá để kẹo cao su chỗ quầy thu ngân.
"Không phải em quên anh đâu." Cậu thủ thỉ.
"Ừ." Khương Hoán nắm lại tay cậu một cách bình tĩnh mà dịu dàng, ngón tay mơn trớn bàn tay cậu.
"Chiều nay đoàn phim đông người, em sợ mọi người nhận ra lại ảnh hưởng không tốt đến anh." Dụ Hà cảm thấy việc gì cũng có thể nói cho Khương Hoán, anh có phán đoán của anh, không cần lo bị hiểu nhầm.
Khương Hoán không bỏ tay ra: "Tôi rất bất ngờ khi thấy em ở đấy."
Sau đó thì sao?
Anh lại không nói hết.
Nhưng Dụ Hà không để bụng, cậu rút tay về, nhắc nhở Khương Hoán bây giờ đã muộn lắm rồi: "Anh về đâu, khách sạn ạ?"
"Khách sạn thôi, cũng không có chỗ nào khác để đi." Khương Hoán vô thức vân vê đầu ngón tay mình, lát sau anh nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở con đường vắng lặng ngoài kia: "Tối em nghỉ ở đây?"
"Đằng sau có một gian phòng nhỏ." Dụ Hà trả lời, trong lòng trào dâng một dự cảm không thể giải thích, chỉ lo Khương Hoán lại hỏi có thể cho anh ở đây một đêm không.
Phòng để đồ ngay cạnh phòng tắm chật hẹp, còn có chiếc giường gấp.
May sao Khương Hoán không hỏi gì mà chỉ nói: "Em nhớ chú ý an toàn."
"Không sao, lát nữa em tắt đèn đóng cửa." Dụ Hà vẫn cho anh xem hệ thống báo động không mấy tinh vi nhưng rất hữu dụng của cửa hàng tiện lợi, mỉm cười thú nhận với Khương Hoán: "Em không giỏi quan sát bằng anh, nhưng những cái cơ bản đều hiểu... Về đi, em tiễn anh nhé?"
"Chờ em tắt đèn rồi đi." Khương Hoán nói.
Dụ Hà không khuyên được anh, cũng biết anh đã đưa ra quyết định thì gần như không thay đổi.
Cậu lần lượt ghi chép sổ sách, bật còi báo động, khoá một nửa cửa kính rồi đi vào góc sau chuẩn bị tắt đèn. Suốt cả quá trình Khương Hoán đều ở gần cậu.
Gần công tắc đèn là góc chết camera, ngày đầu đi làm chủ cửa hàng đã nói camera không quay được góc đó nên đừng để đồ cá nhân vào, bao giờ kiểm tra camera dễ dẫn đến hiểu lầm. Cậu nhớ nhưng không quan tâm lắm, lúc này lại không kìm được nghĩ đến.
"Em tắt đèn đây." Cậu nói với anh mà giống như đang nói cho mình nghe.
"Tắt đi."
Nghe thấy câu trả lời của anh, Dụ Hà quay đầu bấm công tắc, song mắt lại nhìn Khương Hoán đứng cách nửa bước.
Cậu xác nhận vị trí camera lần nữa.
Cạch.
Tầm mắt tức khắc tối đen, chỉ còn ánh sáng lạnh yếu ớt từ chỗ tủ lạnh đằng xa.
Thích ứng với bóng tối cần thời gian nhưng xác định Khương Hoán có đây không chỉ dựa vào bản năng, Dụ Hà chụp lấy cổ tay anh một cách chuẩn xác, lòng bàn tay chạm lòng bàn tay, ngón tay đan vào ngón tay nắm thật chặt.
Tiếng hít thở của Khương Hoán vẫn đều đặn trước sau như một, nhờ ánh sáng từ tủ lạnh, Dụ Hà nhìn thấy khuyên kim loại bị che bởi tóc trước trán loé lên rất nhẹ.
Kìm lòng đã lâu, bị hơi thở của anh quấn riết rồi tuyên bố chạy trốn thất bại, Dụ Hà quyết định không tránh nữa.
Cậu khẽ ngẩng đầu, đặt môi lên chiếc khuyên chân mày ấy.
Chỉ một hơi thở đã khiến cơ thể nóng bừng, Dụ Hà lập tức lùi về vị trí thích hợp, nghe nhịp tim của mình lại đập càng lúc càng nhanh vô cùng kém cỏi. Cậu thấy Khương Hoán không làm gì cũng không từ chối, bèn mạnh dạn mân mê hai vết sẹo gồ lên trong góc chết camera.
Sự lưu luyến của cậu quá rõ rệt, nếu không nói gì hôm nay không thể kết thúc.
Rốt cuộc Khương Hoán vẫn giỏi đối diện với cảm xúc sắp sửa mất khống chế hơn cậu, anh ngăn Dụ Hà tiếp tục vuốt ve vết sẹo nơi cổ tay trái, đưa tay xoa tóc cậu, đầu ngón tay sờ dái tai cậu.
"Ngày mai gặp?" Khương Hoán hỏi.
Bỗng dưng Dụ Hà chẳng thể giả vờ bình thường được nữa, suy sụp ôm chầm lấy anh.
Cậu đang yếu đuối, cô đơn, một mình vùng vẫy không ngừng, quá nhiều áp lực và bất lực, còn phải cố tỏ ra bình tĩnh kiên cường trước mặt mọi người, bởi người khác nói cậu điềm tĩnh, cậu chín chắn không hợp với lứa tuổi.
Nhưng cậu không muốn điềm tĩnh một chút nào.
Cậu muốn hét to, gào khóc, chất vấn những người khen cậu rằng tại sao cậu phải mệt thế này.
Cậu cũng không muốn chín chắn, không cảm thấy đây là những phẩm chất riêng đáng được tuyên dương.
Nếu tuổi 21 của mọi người đều khó khăn như cậu... Chỉ có tuổi 21 của cậu mới khó khăn tới vậy sao? Vì sao cuộc sống của cậu đau buồn và trắc trở hơn xa bạn đồng trang lứa, bể khổ của cậu kết thúc ở đâu?...
Dụ Hà nhắm mắt hôn Khương Hoán, cảm giác lành lạnh của khuyên chân mày lan từ môi đến vành mắt, nước mắt trào ra không kiềm chế nổi rồi lại bị cậu cố nhịn. Cậu chỉ chịu đựng duy nhất việc này thôi, bởi lẽ hình như Khương Hoán rất sợ nhìn thấy cậu khóc, Khương Hoán từng lau nước mắt cho cậu nhưng chẳng biết nói gì để an ủi cậu.
Cậu muốn kể khổ là mình tủi thân lắm buồn bã lắm, rất muốn ôm Khương Hoán, muốn Khương Hoán, nhưng lại không hiểu nếu làm thế thì mình có được xem là lật lọng nuốt lời không.
Bây giờ Khương Hoán cảm nhận được những cảm xúc nhỏ nhặt ấy chưa?
Khương Hoán có cảm thấy cậu rất phiền không?
"Đưa điện thoại cho tôi." Khương Hoán vẫn ôm Dụ Hà, một tay nhéo gáy cậu.
Cậu không hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra, chóp mũi đỏ ửng.
"Mở khoá."
Dụ Hà: "Sinh nhật anh."
Khương Hoán liếc cậu, nhập sáu số mở khoá.
Anh mở giao diện gọi điện bấm một dãy số.
"Muốn gặp tôi thì nhắn tin." Khương Hoán cho cậu một đặc quyền nho nhỏ: "Có lẽ mấy tháng tới tôi đều ở Đông Hà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT