Tiêu Đằng giật lấy điện thoại của Phong Sính ném đi.

“Tiêu Đằng cậu bị điên cái gì vậy?”

Mặt Tiêu Đằng tái xanh, tròng mắt đỏ hoe:

“Phong Sính… Cậu nhìn cái này đi!”

Trong hộp đựng thức ăn có một lóng tay của ngón út. Màu sơn hệt như màu sơn của Đường Y. Hơn nữa trong đó còn có một cái điện thoại cũ chứa đoạn ghi hình.

Phong Sính xem xong đập tay mạnh xuống đất đến bật máu, anh gào thét trong đau khổ. Đoạn ghi hình quay cảnh cô bị trói lại trong một nơi rất tối.

Trong đó còn có một tờ giấy ghi chú nhỏ:

“Các người chỉ có 2 ngày để tìm ra cô ra. Không ăn, không uống trong hai ngày chắc đủ chết rồi đúng không. Nếu nó không chết bọn tao sẽ kết liễu nó. Chúc may mắn. Nếu báo cảnh sát thì nhận xác đi!”

Nghe Tiêu Đằng đọc xong, Phong Sính nhào đến tìm kiến trong giỏ đựng thức ăn đó coi có manh mối gì không nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi.

“Phong Sính, cậu lại đắc tội ai nữa vậy?”

Phong Sính lắc đầu. Anh đang cố ngăn nước mắt chảy ra, tay liên tục đưa lên lau nước mặt. Lần đầu tiên Phong Sính run rẩy, lo lắng, hoang mang.

“Làm sao? Phải làm sao đây? Báo cảnh sát!”

Tiêu Đằng nắm cổ áo anh:

“Điên rồi sao? Báo cảnh sát Đường Y phải làm sao?”

Phong Sính khuỵu xuống bật khóc như một đứa trẻ:

“Thành phố rộng như vậy đi đâu tìm em ấy. Phải chi chiều nay tôi đến đón em ấy thì tốt biết mấy?”

Như đã nghĩ ra được gì. Phong Sính bò lại nhặt điện thoại lên:

“Hoài Nam. Mau cho người truy tìm danh sách bạn học của Y Y. Xem hôm nay em ấy đã tiếp xúc với những ai.”

Lúc này đây, anh không thể yếu đuối được. Phong Sinh ngồi dậy cố hít thở: “Tiêu Đằng mau đưa tôi xem lại đoạn ghi hình. Nhanh!”

“Sao vậy?”

“Chúng ta phải tìm xe, trong đó có manh mối gì nữa không?”

Xem đi xem lại rất nhiều lần, hai người không có phát hiện ghì đặc biệt. Đoạn ghi hình chỉ là cảnh Đường Y bị trói ngồi thôi. Xung quanh chẳng có gì ngoài màn đêm.

“Xem hoài cũng không phải là cách.”

Phong Sính đưa tay lên trán xoa thái dương, ngẫm nghĩ một chút anh nói:

“Tiêu Đằng, đoạn ghi hình này không có tiếng?”

“Đợi một chút. Để tôi tìm thử!”

Tiêu Đằng cầm điện thoại tìm nút âm lượng. Thành công mở ra một tiếng vang. Tiếng lớn làm Tiêu Đằng run tay vừa vang lên thì cùng lúc anh làm rơi điện thoại xuống. Màn hình bị bể thành từng mảnh nhỏ. Tia hy vọng của bọn họ cũng theo đó cắt đứt. Tiêu Đằng liên tục hỏi:

“Làm sao đây? Chúng ta mang nó đi sửa đi!”

Hai tay Phong Sính đặt lên đầu: “Tiêu Đằng…”

“Phong Sính, không phải cậu làm sếp lớn mau cho người đi sửa đi?”

Phong Sính ngồi yên như bị ai đó điểm huyệt. Ngay cả manh mối duy nhất cũng không còn. Đường Y biết phải làm sao?

Phong Sính ngã ngang ra, lệ nóng liên tục rơi xuống. Tiêu Đằng nắm cổ áo anh lay anh dậy:

“Phong Sính, nghĩ cách đi. Đừng như vậy… Phong Sính…”

Phong Sính rất sợ cái kết sẽ giống như Từ Nham. Đường Y là lẽ sống, là động lực của anh, cô ấy không còn anh phải làm thế nào?

“Phong Sính, cậu nghe tôi nói đi. Bây giờ không phải là lúc để đau buồn. Tỉnh lại đi!”

Một lúc sau, đột nhiên Phong Sính ngồi dậy:

“Tiêu Đằng, cậu có nghe tiếng gì trước khi điện thoại tắt không?”

Tiêu Đằng hồi tưởng lại:

“Từ từ…”

“Phong Sính, là “bíp"”

Phong Sính lắc đầu: “Không phải, cảm giác như là…”

Phong Sính đứng dậy, anh đưa chìa khoá ném cho Tiêu Đằng:

“Là tiếng còi tàu. Chúng ta đến bến tàu tìm đi. Nhanh lên!”

Lên xe, Tiêu Đằng tăng ga hết tốc. Chuyện quan trọng chính là ở thành phố này có tận 3 bến tàu. Trong mỗi bến tàu có hàng ngàn thùng chứa hàng.

“Phong Sính, nhiều thùng “container" như vậy chúng ta tìm làm sao?”

Phong Sính nãy giờ vẫn im lặng suy tư.

“Tiêu Đằng, chúng ta đến nơi này trước đã.”

Phong Sính đưa địa chỉ cho anh. Tiêu Đằng nhìn địa chỉ mà kinh ngạc.

“Làm sao cậu quen được người này?”

“Không có quen!”

Lo lắng ngày một tăng lên:

“Không quen làm sao vào đó? Khu nhà này là nhà thuộc khu bảo mật cao dành riêng cho những người có chức quyền. Chúng ta làm sao vào được?”

“Lẻn vào!”

Xe chạy đến nơi. Quả nhiên khu nhà của viên chức cấp cao thì không thể nào vào được. Tiêu Đằng dùng mọi cách để dụ bảo vệ ở cổng thành công cho Phong Sính lọt vào bên trong. Nhưng camera an ninh vang còi báo động. Bảo vệ quay quanh ném anh ra ngoài.

“Các người muốn tìm ai? Biết đột nhập trái phép là vi phạm pháp luật không?”

“Bọn tôi muốn tìm viên chức Bách. Tôi xin anh, người nhà của chúng tôi đang gặp nguy hiểm.”

Bảo vệ lắc đầu: “Lần này tôi tha cho các người xem như các người may mắn đi. Lần sau còn phát hiện, các người chuẩn bị ngồi tù là vừa.”

Bảo vệ áp giải hai người đi cách đó một đoạn. Cuối cùng người còn chưa gặp. Thời gian đã đến gần sáng.

Tiêu Đằng ủ rũ ngồi xuống ôm mặt:

“Phong Sính, chúng ta cứ để như vậy sao? Hay chúng ta báo cảnh sát đi!”

Vừa dứt lời, từ phía xa có ánh đèn của chiếc xe chiếu thẳng vào mặt hai người bọn họ.

Phong Sính vừa nhìn đã nhận ra ngay chiếc xe mang biển số toàn 9 kia.

“Tiêu Đằng. Chặn xe đó lại!”

Tiêu Đằng không kịp nghĩ đã lao thẳng vào đầu chiếc xe ngũ chín đó.

Tài xế trên xe bước xuống mắng chửi. Trong lòng hai bên xảy ra mâu thuẫn. Phong Sính đi đến gõ kính ghế phụ:

“Bách gia! Mau mở cửa tôi có chuyện muốn xin ngài.”

Kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông cất giọng:

“Ngươi là ai?”

“Bách gia. Tôi là Phong Sính. Tôi có chuyện muốn xin ngài.”

Chỉ thấy người đàn ông trong xe ném cho Phong Sính nụ cười khinh khi:

“Lần trước có chuyện nhờ cậu giúp. Cậu không giúp. Lần này cậu đến đây muốn tôi giúp. Nằm mơ đi!”

Kính xe từ từ nâng lên.

Phong Sính lập tức quỳ xuống: “Xin ngài nghe tôi nói hết đã. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng có thể trả.”

Người đàn ông trong xe cười gật đầu:

“Có thật không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play