Trong phòng khách mờ tối, Tần Cư Liệt bế bé mèo lên.
Nhìn từ góc độ thấp, xương quai hàm của anh sắc bén thấy rõ. Khí chất của con người vô hiệu hóa với loài mèo, Giang Giang không sợ anh, hai cái móng vuốt đạp lên đùi anh chẳng chút nể tình, cổ họng phát ra tiếng kêu meo meo meo.
Nó đi đến đâu là để lại tận mấy sợi lông tơ ở đó, đây là quà của mèo ta ban cho, con sen nhà ngươi phải quý trọng.
Nó hiển nhiên không nhận ra, tại sao hai chủ nhân lại thích mặc quần đen sau khi nuôi nó.
Dù đã nuôi mèo lâu thế rồi, nhưng thật ra trong xương tủy Tần Cư Liệt không hề thích động vật nhỏ.
Nhưng có lẽ là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, thấy Giang Giang đáng yêu như vậy, anh ngước mắt lên, vẫn không kìm được mà nở nụ cười thoáng qua.
Lòng bàn tay rộng lớn đặt lên lưng bé mèo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play