Lại là một cuối tuần trời quang mây tạnh ở thành phố Giang Châu, Giang Tuyết Luật tới phòng tập bắn thuộc câu lạc bộ bắn súng. Cậu thành thạo cầm súng lên, bắt đầu nhớ lại dáng vẻ bản thân lúc mới đến. Một huấn luyện viên bước lại gần mỉm cười hỏi cậu: "Nhóc này, cậu được mấy người đội trưởng Tần dẫn đến đây hả? Trước đây đã từng tiếp xúc với súng ống chưa?"
Giang Tuyết Luật quyết đoán lắc đầu.
Huấn luyện viên bèn cầm lấy tay cậu, nhìn lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của cậu một cái, đã hiểu nhưng vẫn than thở: "Nhìn là biết ngay chưa từng rồi."
Sống tại một quốc gia nghiêm cấm sử dụng súng, tay của học sinh cấp ba chỉ dùng để cầm bút thôi. Giang Tuyết Luật nghe ra câu chuyện ẩn giấu dưới tiếng thở dài của đối phương nên không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Người đàn ông mỉm cười nói: "Không có gì, tôi vừa về từ biên giới nên biết khá nhiều chuyện. Ở một số quốc gia, trẻ con mười mấy tuổi đã hung hãn như sói con, biết nổ súng rồi." Nói chính xác hơn thì là những đứa trẻ đó vừa phì phèo điếu thuốc lá vừa nổ súng.
Sống ở những đất nước như vậy mà có được lòng bàn tay mịn màng trắng trẻo như này là một loại hạnh phúc.
Tiếc rằng những đồng đội của anh ta lại lựa chọn cam tâm tình nguyện nằm xuống nơi đó để bảo vệ biên giới Tây Nam Tổ quốc, đổi lấy một bia mộ ghi chữ "thương tiếc" trong nghĩa trang.
Một khoảnh khắc nào đó, người đàn ông chợt im lặng. Giang Tuyết Luật có thể nhìn ra được đối phương đang chìm vào vòng xoáy ký ức, chẳng qua anh ta nhanh chóng lấy lại được tinh thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT