Người đàn ông đó hài lòng trước nét mặt hoảng sợ của cô ta, để lộ ra một nụ cười trông không có gì tốt lành: “Nhưng… Nếu như Treasure kia đã nói là cô sẽ chết vì nước vậy thì cứ dùng nước để dìm chết cô vậy.”
Một cái cớ nghe rất là độ lượng.
Cũng không biết là do những gì Treasure nói đã cho gã linh cảm hay là Treasure đã đoán đúng suy nghĩ của gã nữa.
Lần này Vilia không còn mông lung nữa, sự tức giận, thù hằn đang đan xen lẫn nhau: Hai thứ này có gì khác nhau cơ chứ!? Chẳng phải đều là muốn giết mình sao! Ngay lúc này rồi mà còn nhắc đến Treasure, gã muốn cô ta hận Treasure, sau đó quay ngược lại cảm ơn vì đối phương đã đổi cách giết mình sao? Suy cho cùng thì Treasure cũng từng nhắc nhở cô ta, là do cô ta u mê không chịu tỉnh ngộ, không thèm làm theo thôi.
“Tôi rất mong chờ buổi biểu diễn mà cô sắp mang đến cho tôi.” Người đàn ông đó mỉm cười, cây gậy gõ nhẹ xuống đất, một bức rèm nặng trịch từ từ được vén lên, một màu xanh biếc trông như nơi vực sâu không được mặt trời chiếu đến, màu xanh lam nhạt hắt lên người họ.
Vilia tuyệt vọng nhắm mắt lại, chẳng trách sau khi cô ta bước vào căn nhà này thì luôn nghe thấy tiếng nước chảy thoang thoảng bên tai. Lúc đó cô ta còn nghĩ trong căn nhà này không hề có nước, vậy tại sao lại cứ có tiếng nước chảy vang lên thế này, rốt cuộc nó vọng từ đâu đến thế.
Hóa ra trong căn nhà này có chứa một đại dương âm tường huyền ảo như thế, bể cá được xây trong nhà kia có diện tích bằng cả dãy hành lang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play