Hôm sau, khi quản lý tới nhà, Vilia ra vẻ cực kỳ phối hợp. Cô ta chờ đến khi cảnh sát rời đi mới nói: "Tôi muốn ra nước ngoài."
"Cái gì?" Quản lý không nghe rõ, chỉ nghe được mỗi ba chữ đầu nên tưởng cô ta muốn ra ngoài, thế là lại hết lời khuyên nhủ: "Vilia, cô đừng có tuỳ hứng nữa. Cô cũng biết lần trước cô chạy ra ngoài dẫn đến hậu quả gì mà."
Đúng vậy, lần trước cô ta chỉ muốn chạy đến Hải Châu thôi mà đã bị Cục Cảnh sát hai thành phố dọa sợ suýt nữa hồn bay phách tán. Nếu bây giờ cô ta đề nghị ra nước ngoài thì cảnh sát có đồng ý không?
Có nghĩ bằng đầu ngón chân Vilia cũng biết... Chắc chắn là không. Nếu biết cô ta muốn ra nước ngoài, có lẽ bọn họ sẽ càng canh chừng nghiêm ngặt hơn. Tất cả chỉ vì một tờ lệnh truy nã chẳng biết thật hay giả.
Nghĩ mà thấy nực cười.
Vilia cúi đầu xuống, lạnh lùng cười khẩy, tuy trong lòng tức tối khó chịu nhưng trên mặt cô ta không biểu lộ gì. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô ta đã đổi sang biểu cảm hiểu chuyện: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không chạy lung tung."
Bình thường nếu nhận được cơ hội hợp tác, cô ta sẽ bàn bạc với quản lý, nhưng rõ ràng là bây giờ quản lý của cô ta đang đứng về phía cảnh sát và chọn phản bội cô ta. Đối phương đã khuyên nhủ cô ta nghe lời rất nhiều lần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT