Đó là một ngày bình thường như bao ngày khác, ánh nắng ban mai ló dạng phía chân trời, tầng mây dày đặc dính những tia sáng đỏ nhức mắt. Cảnh sát đến gõ cửa nhà Vilia nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Bình thường, nếu Vilia chưa ngủ dậy thì hai cảnh sát nhận nhiệm vụ ở bên cô ta sẽ ra mở cửa.
Lúc đó cũng chẳng ai nghĩ đến tình huống xấu. Cảnh sát ngoài cửa tiếp tục gọi điện thoại. Bên trong cửa có tiếng chuông reo. Năm giờ bốn mươi chín phút sáng, tất cả cảnh sát đều phải bật chuông điện thoại. Tiếng chuông điện thoại trong cửa nghe cực kỳ chói tai, sau đó là có tiếng người ngồi bật dậy. Quan sát kỹ sẽ thấy tóc cô tán loạn, đôi mắt đục ngầu đầy mê mang.
Cô lục lọi quanh căn phòng tối mờ để tìm điện thoại di động, sau đó run lẩy bấm nhận. Người ở đầu dây bên kia là đội trưởng Tưởng Phi nổi tiếng nóng tính. Mới sáng sớm nên anh ấy cố gắng hạ giọng xuống hỏi: "Đồng chí Trần Hiểu Viên, sao cô không ra mở cửa? Các cô cũng ngủ chưa dậy à? Trong thời gian làm nhiệm vụ mà ngủ ngon quá ha! Cô gái kia đặt mật khẩu mới rồi hả? Mau gửi qua cho tôi."
Không... Chúng ta không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp này được...
Nữ cảnh sát Trần Hiểu Viên mê mang mở mắt, định nói chuyện thì phát hiện ra cổ họng khô khốc như bị thiếu nước nghiêm trọng. Một giây sau, cô không chịu nổi sự mệt mỏi đột nhiên xộc lên mà tiếp tục nhắm mắt lại, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất.
"Alo?!" Thấy người bên trong chưa ra mở cửa, Tưởng Phi không khỏi cất cao giọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT