Còn đội ngũ cảnh sát thì thở phào nhẹ nhõm. Cảnh này tốt hơn cảnh cô dâu bị cái đầu văng ra kia dọa sợ ngất xỉu phải vào bệnh viện mà bạn học Tiểu Giang miêu tả nhiều. Những phần còn lại của hôn lễ được tiến hành thuận lợi, không gặp bất trắc nào. Nụ cười hạnh phúc thường trực trên mặt cô dâu. Lần này cô ấy không bị ám ảnh tâm lý nữa. MC hôn lễ thuyết minh quá trình yêu nhau đầy lãng mạn của hai người, màn hình lớn phía sau cũng liên tục chiếu ảnh. Một đồng chí cảnh sát có mặt tại hiện trường nhìn lên đó mà chảy hai hàng nước mắt vui mừng: "Tốt quá rồi."
Người ngoài tưởng ý anh ta là "tốt quá rồi, nay cô dâu chú rể đã là người một nhà".
Chỉ có đồng chí kia biết ý mình là "tốt quá rồi, không xảy ra án mạng".
Thấy mọi người gật đầu phụ họa mình, cõi lòng căng như dây đàn của anh ta dần thả lỏng. Trời mới biết rạng sáng nay khi nhận được tin báo, bọn họ đã phải chịu áp lực lớn đến nhường nào! Bọn họ thức cả đêm để đổi lấy kết quả này, thật sự quá tốt!
Đội trưởng Tiêu cũng thổn thức, lại chợt nhớ ra đám cảnh sát bọn họ đi ăn cưới mà chưa đưa phong bì. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự giỏi ăn nói nên chốc lát sau đã xin được từ các vị khách đang ăn uống trong hội trường một bao lì xì dán kín. Đó là loại lì xì đỏ chữ vàng làm từ giấy cứng, ngoài bao có in chữ "Trăm năm hạnh phúc" rất may mắn. Đội trưởng Tiêu tiện tay nhét chút tiền vào trong làm tiền mừng cưới.
Số tiền không lớn nhưng là tấm lòng, cũng là sự lịch sự của bọn họ.
Chú rể rất khó để hình dung đám người này. Chỉ thấy người nào cũng đỏ mắt nhìn chằm chằm mình và cô dâu, nhưng bọn họ có quen nhau đâu! Thiệp mời là do chú rể viết, song cậu ấy hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về đám người này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT