"Xin chào, trung tâm báo cảnh sát 110 phải không ạ? Tôi muốn báo cảnh sát..." Cuộc gọi báo cảnh sát của người quản lý vừa được nhấc máy, chưa kịp nói bao nhiêu thì điện thoại trong tay anh ta đã bị giật lấy.
"Xin lỗi, gọi nhầm số thôi." Vilia ngang ngược giật lấy điện thoại, lạnh lùng nói với nhân viên trực tổng đài, sau đó tiếng cúp điện thoại vang lên "tút". Động tác của cô ta quá nhanh, người quản lý dường như chưa kịp phản ứng lại, anh ta lạnh lùng nói: "Vilia cô làm gì vậy?"
"Tôi mới phải hỏi anh làm gì vậy đấy? Treasure bảo anh báo cảnh sát là anh báo cảnh sát ngay, cậu ta là chủ của anh à, anh là chó của cậu ta sao? Cậu ta nói cái gì là anh nghe răm rắp, thông báo xin lỗi lúc đầu cũng vậy, cậu ta chỉ xúi giục một chút là anh đã ngồi máy tính viết cả sớ dài ngàn chữ! Từng câu từng chữ đều bảo tôi rút khỏi giới!" Cô ta vẫn không quên được chuyện này.
"Tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, rốt cuộc anh đứng về phe ai vậy?" Vilia tỏ thái độ bất mãn, cô ta cũng không quan tâm lời mình nói gây tổn thương đến người khác.
Nếu là một người không kiềm chế được cảm xúc, thường hay kích động thì khi nghe đến câu "anh là chó của cậu ta sao" sẽ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, tranh cãi điên cuồng vì bản thân thật lâu.
Đây không phải lần đầu tiên người quản lý chịu đựng tính tình nóng nảy và thói có gì nói đó của cô ta, anh ta kiên nhẫn khuyên bảo: "Tuy chúng ta đối nghịch với Treasure, Treasure thần bí thế nào cô cũng biết rõ mà, chúng ta phải yêu cầu sự trợ giúp của cảnh sát..."
Những bản lý lịch đầy hào quang ấy khiến người ta khó mà làm ngơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play