Tôn Nam Thần vẫn đang thao thao bất tuyệt nhưng cậu ta lại không thể nói nhiều hơn nữa.
Khả năng ghi nhớ của cậu ta có hạn, không có bản thảo thì tối đa chỉ có thể nhớ được ba đoạn. Nếu cứ tiếp tục nói thêm nữa thì sẽ lộ, cậu ta khéo léo ngừng lại đúng lúc, sau đó kết thúc phần trình bày của mình: "Kính thưa Giám thị, các đồng chí của Văn phòng cấp bằng sáng chế, trên đây là bản báo cáo về phát minh của tôi."
Cậu ta tự tin đến mức quên mất sự hiện diện của Giám thị, gương mặt đầy mong đợi nhìn về phía những người của Văn phòng cấp bằng sáng chế.
Lục Minh cũng mong chờ kết quả nhưng ông ta đang cố che giấu suy nghĩ của mình và không dám tỏ ra quá lộ liễu, bởi vì Tôn Nam Thần chỉ là một trong số hàng trăm tù nhân dưới quyền của ông ta. Quan tâm quá mức đến việc này có thể bị coi là thiên vị.
Trong đám đông, chỉ có Giám thị là có vẻ mặt u ám. Ông ấy nhớ lại chuyện xảy ra hồi tháng trước, khi tổ chức buổi báo cáo tư tưởng định kỳ hàng tháng.
Lúc đó, Tôn Nam Thần lên sân khấu phát biểu, cậu ta mang theo một bài báo cáo tư tưởng được soạn cực kỳ hoàn hảo, nội dung đầy cảm xúc, thể hiện sự giác ngộ và hối lỗi sâu sắc. Là lãnh đạo của cả nhà tù, khi thấy cả hội trường vỗ tay như sấm, ông ấy cũng bị cuốn theo bầu không khí nồng nhiệt và chấm điểm tuyệt đối cho Tôn Nam Thần.
Trong thời điểm đó, ông ấy hoàn toàn bị che mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play