Nhắc tới đề tài này, cuộc trò chuyện càng hăng say hơn.
Hai bên nói chuyện cả buổi, từ đầu tới cuối Tôn Trí Bằng đều giữ mỉm cười lắng nghe ông cụ khoe khoang và phàn nàn, mãi tới khi ngài Chiêm kết thúc ông ta mới nói qua chuyện khác: “Con trai ngài đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng bù cho con trai tôi...” Ông ta thở dài, khổ sở nhíu mày ngồi trong phòng bệnh, uống một ngụm trà đắng chát buồn rầu.
Chủ đề chính tới rồi.
Khả năng kiềm chế của ông cụ rất tốt, im lặng lắng nghe.
“Nó ấy à, đúng là không bằng người ta...”
“Nó ra tay đánh người, khiến người ta bị thương tàn tật, thế mà chết cũng không chịu hối cải, cảnh sát nói thái độ của nó rất tệ... Nhưng thật ra nó đã hối cải, bị tuyên án hai mươi năm tù, tôi cũng không có ý kiến gì với phán quyết của thẩm phán, chỉ là rất đau lòng...” Tôn Trí Bằng đấm ngực dậm chân, nước mắt rơi xuống: “Hai mươi năm thật sự quá dài.”
“Đời người có mấy cái hai mươi năm chứ? Đứa con bất hiếu của tôi thậm chí còn chưa kết hôn, lúc nó được ra tù thì đã bốn mươi rồi.” Ở địa vị xã hội của Tôn Trí Bằng, thêm năm xưa ông ta lăn lộ từ nơi đen tối đi lên, người bình thường trong mắt ông ta chỉ là sâu bọ, sự vận hành của pháp luật là ranh giới cuối cùng của ông ta. Tôn Trí Bằng không hề đề cập tới chuyện người kia bị liệt nửa người dưới vì con của ông ta, cả quãng đời còn lại đều sẽ là người tàn tật sống trong bệnh viện, ông ta lựa chọn chỉ nhắc tới đứa con trai buông thả làm liều của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play