“Đội trưởng Lương, bọn em đã hỏi thăm bạn học và bạn cùng phòng của Trịnh Thư Mẫn, bọn họ đều nói Trịnh Thư Mẫn không có ai theo đuổi cả. Quanh năm suốt tháng Trịnh Thư Mẫn chẳng nói chuyện được với các bạn học nam mấy lần.” Nói cách khác, không tồn tại một bạn học nam khác vì thương Trịnh Thư Mẫn mà trả thù nạn nhân, manh mối này cứ thế bị rơi vào ngõ cụt.
Lương Thịnh: “… Còn gì nữa không!” Không có việc gì mà anh ấy không gánh vác được.
Hai ngày trôi qua, đã năm ngày ròng rã kể từ ngày Valentine mà nạn nhân bị giết hại, vụ án vẫn bế tắc không có nhiều manh mối. Lúc đội cảnh sát hình sự vẫn chưa tìm ra được cách, cục trưởng có ý kiến với bọn họ, tình tiết vụ án không có gì tiến triển còn suýt nữa đã ép chết một người.
Có điều cũng không hẳn là hoàn toàn không có tiến triển gì, cảnh sát tiếp tục phân tích tình tiết vụ án trên bản trắng.
Đôi mắt Lương Thịnh đỏ bừng đầy tơ mắt, vẽ một vòng tròn đậm quanh cái tên Trịnh Thư Mẫn, rồi lại vẽ thêm ba điểm nữa, tỏ ý chờ đợi, sau đó bút vẽ một đường đi xuống kéo dài xuống ảnh chụp của nạn nhân khi còn sống: “Nạn nhân Đào Hoa, hai mươi lăm tuổi. Vụ án xảy ra vào ngày Valentine mười bốn tháng hai. Chúng ta lại đưa ra giả thiết, trước tiên loại trừ việc người quen gây án, vậy ai sẽ khiến nạn nhân dễ dàng mở cửa?”
Bọn họ vẫn tin rằng chắc chắn Trịnh Thư Mẫn biết chuyện gì đó. Suy nghĩ này đã có người đi điều tra.
Một nữ cảnh sát đã quay về đội quả quyết giơ tay nói: “Đội trưởng Lương, em đoán là nhân viên dịch vụ. Trong phòng còn hoa tươi và thiệp chúc mừng chưa được gửi đi đúng không?” Chi tiết hơn thì là nhân viên giao hàng, nhân viên giao đồ ăn hoặc làm việc vặt, cùng ngày hôm đó chắc hẳn nạn nhân đã đặt sử dụng dịch vụ nào đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT