Tâm trạng của Cố Khiên không tốt, Khổng Lệnh Ngôn cầm lấy cánh tay của y, đè thấp giọng nói: “Cậu Cố, làm thì cũng đã làm rồi, để nó qua đi! Dòng nước sinh mệnh luôn chảy về phía trước, người không cần quay đầu lại nhìn!”
“Trên người cậu còn giữ quần áo và mấy món đồ của người chết, rất xui xẻo, cậu hãy nhanh chóng bỏ đi.”
Cố Khiên khẽ do dự: “Không tốt lắm đâu… thi thể cũng đã đốt, tốt xấu gì cũng nên để lại vài món đồ, hôm nào đó dựng mộ chôn quần áo và di vật cho người ta.” Y vẫn còn một chút lương tâm, không ném toàn bộ đồ vật của nạn nhân vào trong ngọn lửa mà lén giấu, định để lại ở nghĩa trang. Chờ qua một khoảng thời gian, mọi chuyện lắng xuống, y sẽ lén gửi một khoảng tiền cho ba mẹ và vị thanh mai trúc mã của người chết ở quê nhà. Sau khi xác định chắc chắn không gây nên sự nghi ngờ, y sẽ tiếp tục gửi tiền, coi như nuôi dưỡng ba mẹ thay người ta.
Bọn họ nói nhỏ, giọng nói cực kỳ nhỏ, nghĩ rằng Lâm Tu Kiệt không hiểu gì. Trên thực tế Lâm Tu Kiệt đều hiểu rõ. Anh ta giả vờ uống rượu, đặt ly rượu lên môi che khuất đi nụ cười.
Cố Khiên không biết, chuyện y giữ lại điện thoại và quần áo của người chết đã cứu bản thân một mạng.
“Cậu Cố, tối nay đến đây thôi, hôm sau tôi sẽ về Thủ đô rồi.” Lâm Tu Kiệt mỉm cười đứng dậy, trong đêm say này, anh ta đã hát năm bài cho mấy tên nhà giàu này vốn nếu dựa theo lời mời thì anh ta chỉ cần hát ba bài. Nghĩ đến về sau, nơi này sẽ không còn liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng không quay lại nên thương hại bọn họ hát thêm hai bài, làm tiêu phí thời gian đến lúc này.
Anh ta nghĩ, từ nay về sau trời cao biển rộng, tất cả không còn liên quan gì đến anh ta nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT