Những câu chuyện này đều có ảnh làm chứng.
Hiển nhiên là Chu Tư Mạn cũng rất tán thưởng điểm này của đối phương, qua từng câu từng chữ, các viên cảnh sát có thể cảm nhận được sự say đắm và ngưỡng mộ sâu sắc của cô gái.
Tuy nhiên so với hành vi và cử chỉ phóng khoáng tùy ý, hào phóng trong bức ảnh, nhưng dường như “Chiêm Vân” càng giống với một nhân vật có nhân phẩm hạng nhất nhưng nghèo rớt mồng tơi hơn.
Chiêm Vân: “Mạn Mạn, em đã biết anh thuê được một căn hộ ở nước ngoài, hàng xóm của anh là bà Watson, hôm nay bà ấy lại bị chồng đánh nữa rồi, đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập. Bà ấy là một bà nội trợ làm việc toàn thời gian, tích góp chẳng được bao nhiêu để có thể mời được luật sư, cũng không có kinh nghiệm đối phó với xã hội. Anh vô cùng tức giận nên đã đưa bà ấy đến bệnh viện điều trị rồi, anh muốn mời một vị luật sư ưu tú cho bà ấy, để cho cái tên đàn ông tệ bạc kia ra đi trắng tay và ngồi tù! Đáng tiếc là phí mời luật sư cần đến một trăm nghìn.”
Quả nhiên Chu Tư Mạn rất ngưỡng mộ anh ấy, trong lòng sinh ra hảo cảm.
“Em hỗ trợ anh! [Chuyển khoản]”
“Mạn Mạn, thắng kiện rồi! Một cuộc thắng kiện như một lẽ đương nhiên!” Trên bức ảnh là một người trẻ tuổi đang ôm lấy hàng xóm có vết thương trên mặt, siết chặt nắm đấm lớn tiếng hoan hô. Làm phông nền chính là gương mặt gục đầu ỉu xìu của tên đàn ông bạo lực gia đình kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT